[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 485 - Chương 485: Tình Cảm (3)

Chương 485: Tình cảm (3) Chương 485: Tình cảm (3)Chương 485: Tình cảm (3)

Triệu Khác nói chuyện với Ông cụ Cố xong, dìu ông ấy vào nhà nằm xuống, qua đây, bọn nhỏ đi theo Cố Đan Tuyết đến Lan Viện đã sắp xếp cho họ.

Trong bếp chỉ có đầu bếp Uông làm kẹo viên và Tô Mai làm đông trùng hạ thảo.

"Tiểu Mai."

Tô Mai rửa tay một cái, đi ra: "Phải đi sao?"

Trước khi đến cả hai đã bàn bạc, Tô Mai ở đay với bọn nhỏ mấy ngày, Triệu Khác về ăn tết với ba mẹ.

"Ông cụ mời anh tối ở lại ngắm đèn." Triệu Khác cười nói: "Anh ra ngoại thành mua hai con dê, một mang cho ông, một con mang đi."

Tô Mai vội lấy 350 đồng cho anh: "Đi sớm về sớm."

Triệu Khác đáp lại rồi xoay người rời đi.

"Đoàn Trưởng Triệu, chờ chút." Đầu bếp Uông đưa cây kẹo lăn bột cho Tô Mai, nhanh gói đồ ăn đã nấu cho cậu: "Ăn tết mà, trong nhà có thêm ít đồ ăn."

Triệu Khác nói tiếng, cầm đồ đạc rời đi.

Hơn một tiếng thì quay về, chẳng những mang con dê đã xử lý xong, còn có nửa giỏ đậu xanh, năm con cá trắm có, bốn con cá chép.

Đầu bếp Uông và bảo mẫu xử lý cá và dê.

Tô Mai và Triệu Khác đưa theo mấy đứa nhỏ làm bánh trôi, lồng đèn.

Ông cụ chuẩn bị đèn lồng phượng, đèn hoa sen, đền chó con... cho mấy đứa nhỏ, hết sức đáng yêu. Đèn lồng này là Tô Mai chuẩn bị riêng cho Tiểu Du Nhi, đèn lắp pin, tạo hình là chú cho bông hoa nhỏ.

Cậu nhóc vui quá, bỗng vụt mạnh vào đèn phượng hoàng của Triệu Quân một cái. Tô Mai giật mình, vội che mắt cậu lại.

Tiểu Du Nhi còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tô Mai bỗng xuất hiện dọa sợ.

Ông cụ xua tay với Tô Mai: "Đừng làm quá lên, có khi thằng bé không nhớ đến đâu.'

Tô Mai gật đầu, buông ta, quan sát kỹ lưỡng sắc mặt cậu.

Triệu Quân bị mất đèn lồng, nhìn cậu lau nước mắt oan ức: "Em đụng phải lông đèn của chị, đền đi."

Tiểu Du Nhi thấy đèn lông trên mặt đất, quay nhìn Tô Mai đang đứng bên cạnh, thở dài đáng tiếc: "Con không cố ý."

"Lừa người, là em cố ý."

Tiểu Du Nhi nhìn lồng đèn trên tay không lên tiếng, dáng vẻ anh nói cái gì là cái đó, nhưng muốn đền lông đèn thì không thể nào.

"Thím, xem nó kìa."

"A Trà." Ông cụ Cố gọi bảo mẫu lại: "Đưa Tiểu Quân đi chọn cái khác."

Lồng đèn giấy dán rất dễ cháy, vì để phòng chơi được nửa thì hỏng, bọn nhỏ không có đèn chơi, ông cụ Cố bảo người ta chuẩn bị nhiều hơn mấy cái.

"Tiểu Du Nhi." Tô Mai xoa đầu cậu nhóc: "Thúc Thái gia giúp con, con phải nói gì?"

"Cảm ơn Thúc Thái gia."

Ông cụ Cố gật đầu, bảo đầu bếp Uông dọn cơm.

Tô Mai: "Con đụng trúng đèn lồng của chị Quân, nên nói như thế nào?"

"Chị Quân em xin lỗi!"

Triệu Quân quay đầu bĩu môi: "Không chút thành ý!"

"Mẹ, chị ấy bảo không sao cả'" "Chị nói.' Tô Mai nhìn cậu cười nói: “Con không thành ý!"

"Nhưng, nhưng mà, con chỉ có một cái đèn lồng , không muốn nhường cho chị ấy"

"Vậy con hỏi xem chị Quân làm sao mới tha thứ cho con?"

nẠ"

Cơm nước xong, ông cụ muốn đưa mọi người về Hậu Hải xem thả đèn, cho nên dọn cơm từ sớm.

Mọi người lần lượt ngồi đàng hoàng, Tiểu Du Nhi vẫn đứng đợi ở cửa.

Triệu Quân và bảo Mẫu đi lấy đền còn chưa quay lại, cậu phải đợi Triệu Quân Quay về, hội chị ấy thử xem làm sao mới có thể nói: 'Không sao cả."

Triệu Quân chọn một chiếc đèn hoa sen quay lại, thấy trời lạnh mà Tiểu Du Nhi chờ ở cửa nhà ăn trong gió rét, sao có thể tức giận với cậu nữa: "được rồi, tha thứ nem, mau vào nhà ăn đi."

Tiểu Du Nhi đặt chiếc lồng đèn trong tay xuống rồi đứng dậy, móc ra trong bao lì xì buổi trưa Ông cụ Cố cho một con chó màu trắng cho cô: "đền đèn lồng cho chị."

"Thật sự cho chị?" Triệu Quân nghiêng đầu cười nói.

Bao lì xì của chúng đều giống nhau, đồ bên trong cũng vậy, năm con bằng bạc, năm con bằng vàng.

Mười con ghép lại vô cùng xinh đẹp.

Chó con làm được rất sống động, tinh xảo dễ thương, mỗi người bọn chúng đều rất thích, không nỡ cho ai một con.

Tiểu Du Nhi mím môi môi, hơi không nỡ, móc móc gạt, trừ hai viên kẹo trừ lửa, thì là bao lì xì buổi trưa ông Uông cho, kẹo có thể làm ngọt miệng, tiền trong bao lì xì có thể mua kẹo, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể cho chó con: "Chol"

"Em thật sự muốn..." Vẻ mặt rối rắm và miễn cưỡng của Tiểu Du Nhi khiến Triệu Quân muốn cười, nếu có máy ảnh ở đây thì tốt rồi, cô nhất định sẽ chụp cho cậu.

Tiểu Du Nhi không nói gì nữa, nhét con chó vào tay cô, nhấc đèn lồng trên đất đi vào: "Mẹ, chị Quân tha lỗi cho con rồi."

Tô Mai khom người ôm cậu đặt lên chiếc ghế dành cho trẻ em bên cạnh, hôn lên gương mặt cậu: "Tiểu Du Nhi giỏi quá! Mẹ làm xiên dê nướng cho con được không?”

Muốn thịt xiên nướng than hoa cho đầu bếp Uông làm bên ngoài giòn bên trong chín mềm, thìa là, hoa tiêu ngâm dầu, cả nhà tràn ngập mùi hương.

Tiểu Du Nhi thấy mấy anh chị gặm từng xiên dê, nuốt nước bọt: "Muốn cây lớn."
Bình Luận (0)
Comment