Chương 484: Tình cảm (2)
Chương 484: Tình cảm (2)Chương 484: Tình cảm (2)
Đầu bếp bất ngờ, nở nụ cười nói: "Buổi tối muốn ăn cái gì, hay giữa trưa hoặc bữa trưa đói bụng, tới phòng bếp tìm bá, bác nấu cho mấy đứa ăn."
Tiểu Hắc Đản Không ngại ngùng nói: "Cá, thịt ạ."
"Phải, là cái này, cái này." Tiểu Du Nhi gọi tào phớ hạnh nhân và bánh chẻo Tứ Hỷ trước mặt mình.
"Được, được." Người đầu bếp già liên tục gật đầu cười.
"Đây là bác Uông." Ông cụ Cố giới thiệu cho Triệu Khác và Tô Mai: "Đã theo chú nửa đời người, người có tài nấu ăn rất ngon, nửa năm nay chú đã ăn chay rồi, về sau tới kinh nếu như mấy đứa không rảnh đến đây thì đứa, bọn nhỏ đưa tới, hãy cho ông ấy thể hiện tài năng của mình, làm gì đó ngon hơn cho chúng ăn."
Triệu Khác và Tô Mai để đũa xuống, đứng dậy chúc tết ông cụ.
Tiểu Du Nhi trợt xuống cái ghế;Phịch" một cái dập đầu với ông ấy, giọng như đứa bé đang bú sữa nói: "Ông, năm mới vui vẻ, mang kẹo đến!"
Tô Mai: "....
"Tốt, tốt, bao lì xì đúng không, ông ấy cho con”
"Không phải tiền lì xì, là kẹo."
"Ha ha, ông đi rồi quay lại, làm cho con một xâu khoai lang và một xâu táo, có được hay không?”
"Ngọt không ạ?" Hai cái này, Tiểu Du Nhi cũng chưa từng ăn.
"Ngọt, ngọt rụng răng." Đầu bếp Uông cười nói.
"Lão Uông,' Ông cụ Cố cười nói: "Cậu nhóc kia gần nhất ăn kẹo nhiều, đừng làm ngọt quá."
"Được." Động tác của đầu bếp Uông Sư Phó vô cùng nhanh chóng, chốc lát đã mang lên hai đĩa lên xâu khoai lang và táo, còn nhét bao lì xì cho bọn nhỏ.
Ăn cơm xong, mọi người đi ra phong khách, Tô Mai kéo Tiểu Du Nhi lại lo lắng nói: "Chú, phiền cho trông chừng nói, bây giờ nó không thấy lửa nhưng sợ ban đêm, thấy lửa lại thức giấc, lại khóc."
Ban đầu, Tô Mai cho rằng an ủi nhiều tỉnh thần sẽ tốt hơn, nhưng hôm qua
Triệu Khác bê chậu than, Tiểu Du Nhi vô thức tỏ ra sợ hãi, khiến cô biết, không được, công có thuốc trị tận gốc.
Ông cụ Cố vẫy tay: "Qua đây cho ông xem thử."
Tô Mai ôm cậu ngồi đối diện ông cụ, ông vén tay áo Tiểu Du Nhi lên bắt mạch cho cậu.
Ông cụ Cố ngày hôm qua đã có số, mạch tượng không có gì rõ ràng, số hôm nay cũng như thế, bởi vậy có thể thấy được tỉnh thần an ủi của Tô Mai vẫn có tác dụng nhất.
"Sau khi về nhà ai gọi hồn nó sao?”
Gọi hôn mặc dù là phương pháp chữa bệnh dân gian có hơi mê tín, nhưng đối với trẻ em mà nói, sẽ nhận được ổn định tinh thần rất lớn/
"Không có." Tô Mai mặc dù đến từ tương lai, bản thân từng có trải nghiệm đặc biệt cũng không tin cái này.
Ông cụ Cố cười cười, kéo Tiểu Du Nhi lại, nắm lấy một lỗ tai cậu gọi hồn liên tiếp ba lần.
Một đám hài tử thấy kinh ngạc, nháy mắt vẻ mặt Tiểu Du Nhi mê man ngây thơ.
"Gọi ba ngày liên tục." Ông cụ Cố thu tay lại nói: "Buổi tối chú sẽ bảo lão Uông nấu canh ngao cho nó uống."
Tô Mai gật đầu: "Tiểu Du Nhi nói cảm ơn với Thúc Thái gia đi." "Cảm ơn Thúc Thái gia."
"Ngoan." Ông cụ Cố sờ đầu hắn một cái, kéo ngăn kéo dưới mặt bàn ra, lấy hộp gỗ nhỏ điêu khắc tinh xảo cho cậu: "Mở ra cho anh chị em con nếm thử, xem có thích không?”
Tiểu Du Nhi vặn mấy lần nhưng không mở được, Cố Đan Tuyết giúp cậu mở, bên trong là từng viên màu đỏ tươi, như quả táo lớn.
"Sơn trà hoàn." Cố Đan Tuyết sống ở đây nửa năm, trước đây uống thuốc, từng uống các loại thuốc đường, cô ngắt mộ viên đút cho Tiểu Du Nhi, cầm hộp lần lượt cho mọi người cùng ăn rồi nói: "Ngoại trừ Hoàn Sơn Trà, ông Uông còn làm thêm bạc gà, ô mai núi, húng quế, mơ và các loại khác nữa."
"Không có nữa." Ông cụ Cố rót trà điêu luyện, rót cho Triệu Khác và Tô Mai một người một ly, quay đầu lại nói với bọn nhỏ: "Đây là một cuối cùng. Muốn ăn thì tìm ông Uống, bảo ông ấy tìm cho mấy đứa ăn."
Tiểu Du Nhi hoan hô một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Cố Tuyết Đan vội vàng đuổi theo nói: "Tiểu Du Nhi, đừng chạy, theo chị, chị biết phòng bếp ở đâu, chị đưa em đến đó."
Tô Mai hơi lo lắng, sợ Tiểu Du Nhi thấy lửa sẽ sợ.
Ông cụ Cố hương cô xua tay: "Đi đi, chú nói chuyện với Tiểu Khác. Bọn nhỏ mệt, nói A Trà đưa mấy đứa đến Lan Viện nghỉ ngơi."
"Vâng." Tô Mai vội đưa bọn nhỏ đến phòng bếp, Đầu bếp Uông đang thu dọn vịt hoang, biết bọn nhỏ muốn ăn kẹo, vội buông nửa con vịt xuống, rửa tay đi lấy nguyên liệu.
Tô Mai bảo bọn nhỏ giúp ông ấy chọn nguyên liệu, giã thảo dược, vì thuốc đường ông ấy làm là loại thuốc viên, có tác dung tiêu hóa, lợi tiểu, hạ hỏa.
Nhặt con vịt hoang đang nhổ lông dở dưới đất, Tô Mai ngồi trên ghế đẩu nhặt nốt. Đâu bếp Uông bạn đầu không cho, nhưng thấy cô làm nhanh, dùng dao rất giỏi, lại nổi lên lòng yêu tài năng, để bọn nhỏ một bên lựa nhặt nguyên liệu nấu ăn, một bên dạy Tô Mai dùng dược liệu quay vịt, cách ướp vịt nướng như thế nào.