Chương 497: Hợp nhất (5)
Chương 497: Hợp nhất (5)Chương 497: Hợp nhất (5)
Bà ấy quét mắt nhìn Triệu Nho Sinh đi theo ở phía sau: "Mẹ sẽ ăn cơm với các con."
Tần Thục Mai biết mình lên lầu thì chồng mình cũng sẽ đi theo. Bây giờ, bà ấy không muốn ở riêng với ông ấy. Triệu Dần biến thành như thế này, nếu Tần Thục Mai có lỗi thì lỗi của Triệu Nho Sinh còn lớn hơn. Nếu không phải từ nhỏ ông ấy đã chiều chuộng thì sao anh ta dám ra tay với em trai ruột khi tuổi còn nhỏ như vậy chứ?
Tô Mai đỡ bà ấy vào phòng nhi đồng, nằm trên giường của Tiểu Hắc Đản. Sau đó, cô mát xa chân cho Tần Thục Mai, dị năng quanh quẩn ở chỗ đầu gối. Bà ấy lim dim mắt vì dễ chịu, suýt nữa là đắp chăn ngủ mất.
"Mẹ, xong rồi." Tô Mai đỡ bà ấy đứng dậy ra phòng khác, bọn họ đã ngồi ngay hàng thẳng lối.
Triệu Nho Sinh bị Dương Đồng Quang kéo qua. Dụ Lan đi giày cao gót nên chậm rãi bước vào nhà. Bên này đã dọn hết cơm nước lên bàn, bên kia Triệu Khác bế Tiểu Du Nhi và dẫn Tiểu Hắc Đản trở về. Dương Đồng Quang gọi Triệu Khác tới uống rượu. Anh mượn cớ mai tập huấn để từ chối. Sau khi rửa tay xong, Triệu Khác bế Tiểu Du Nhi ngồi bên cạnh Tô Mai.
Cô nhận lấy Tiểu Du Nhi rồi đặt lên ghế đẩu, sau đó gắp cho cậu bé một miếng sườn dê và đưa một bát cháo cho Triệu Khác.
Anh mỉm cười bê bát cháo: "Anh phải ăn cháo không à?”
Tô Mai thấy Triệu Khác như vậy thì tâm trạng cũng thả lỏng hơn, gắp một miếng sườn dê cho anh: "Ăn thịt."
Anh cầm miếng sườn đưa lên miệng cắn một miếng và gật đầu: 'Ừ, ăn ngon."
Tô Mai bảo chị Lý lấy một cái đĩa không, sau đó lại gắp thêm cho Triệu Khác một miếng sườn, một chút cá rán hình sóc, ba viên thịt, bánh chẻo thủy tinh...
"Anh ăn nhiều vào."
Triệu Khác bê bát lên húp một ngụm cháo rồi cười gật đầu. Triệu Chương liên tục liếc mắt về phía bên này. Ấn đường của Tô Mai giật giật, ăn cơm đi chứ, đừng có kiếm chuyện.
Cô nghĩ như vậy, sau đó đứng dậy gắp cho cậu bé một miếng sườn: 'Ăn đi."
Cậu bé cầm lấy miếng sườn, trên mặt là vẻ đau khổ, không nuốt được cơm. Trong lòng Triệu Chương có rất nhiều tâm sự, không nói ra khiến cậu bé vô cùng khó chịu.
Dụ Lan thấy vậy chỉ âm thầm thở dài, cầm bát gắp thức ăn rồi vòng qua Tần Thục Mai kéo cậu bé và nói: "Tiểu Chương, đi nào, đi với bác vào phòng nhi đồng ngồi một chút."
"Cháu không muốn đi." Triệu Chương đẩy tay cô ấy ra, buông miếng sườn dê xuống, vành mắt đỏ lên rồi nước mắt cứ thi nhau rơi "lộp bộp".
Gân xanh trên trán Triệu Khác đua nhau nổi lên, ném miếng sườn dê vào đĩa định phát hỏa. Tô Mai đưa tay ra cầm tay anh, mỉm cười và khẽ nói: "Thằng bé còn nhỏ."
"Cháu... Cháu chỉ muốn hỏi một câu. Chú... Ba cháu..."
Tần Thục Mai giơ tay ra nhét một viên thịt vào miệng cậu bé rồi nghiêm mặt nói: 'Câm miệng! Không muốn ăn thì cút lên lâu!"
Mười hai tuổi chứ không phải năm tuổi, bên kia còn có khách đấy. Gì cũng dám gào lên, thế này chẳng phải sợ chuyện mà ba bản thân làm không truyền ra ngoài a?
Triệu Chương nhìn bà nội, thút thít một tiếng, cả người trở nên run rẩy. Dụ Lan sợ cậu bé kích động quá sẽ nuốt nguyên viên thịt. Viên thịt lớn như vậy, e rằng nuốt sẽ không trôi mà mắc ở họng. Cô ấy vội vã nâng cằm Triệu Chương lên, móc viên thịt ở bên trong ra.
"Qe!" Tiểu Du Nhi thấy khó chịu buông miếng sườn xuống.
"Mẹ, con muốn nôn."
Triệu Khác cũng không thể ngồi yên nữa, buông miếng sườn dê xuống, bước vài bước tới bế Triệu Chương đi ra ngoài. Triệu Nho Sinh vẫn chú ý tới tình huống bên này, thấy vậy thì vội buông chén rượu xuống và đuổi theo.
Tần Thục Mai thấy vậy thì lửa giận bùng lên, hơi thở nghẹn ở ngực khó chịu tới không thở nổi. Dụ Lan sợ hãi đi gọi Triệu Trác. Bà ấy đưa tay kéo cô ấy và nói thêu thào: "Đừng gọi, khách vẫn còn ở đây."
Tô Mai tức giận muốn lật bàn. Mẹ nó! Chuyện gì thế không biết?
Cô nhíu mày, bế Tiểu Du Nhi lên và vuốt ngực cho cậu bé. Sau đó Tô Mai bước tới đỡ lấy một cánh tay của Tần Thục Mai: "Mẹ, mẹ có muốn vào phòng nhi đồng ngồi một chút không?"
Bà ấy xua tay nói: "Mẹ không sao, ngồi một chút là đỡ thôi. Ăn nhanh lên, đợt lát nữa sẽ nguội mất."
Tô Mai nắm tay bà ấy, dị năng lại chạy qua ngực của Tần Thục Mai một lần nữa. Sau khi làm xong chuyện này, cô mới yên tâm bế Tiểu Du Nhi rồi đi thúc giục đám trẻ: "Ăn đi."
Tiểu Hắc Đản gật đầu gắp một miếng cá cho vào đĩa trước mặt Tần Thục Mai: "Bà nội, bà nếm thử đi. Mẹ con nấu đó, vừa chua vừa ngọt. Cực kỳ khai vị nhé."
Triệu Cẩn xúc não dê: "Bà nội ăn cái này này, mẹ dùng thuốc nấu đó. Cực kỳ bổ."
Tiểu Du Nhi phụ họa nói: "Bổ não."
"Cái này nên để anh Tiểu Chương ăn." Triệu Quân đột nhiên bồi thêm một câu.
Dụ Lan tức giận trừng mắt nhìn con gái mình, đúng là cái hay thì không nói lại nói cái dở: "Các em đều biết gắp thức ăn cho bà nội, con thì sao?"