Chương 498: Hợp nhất (6)
Chương 498: Hợp nhất (6)Chương 498: Hợp nhất (6)
Triệu Quân cầm đùa dò xét thức ăn ở trên bàn trà, gắp một viên thịt cho Tần Thục Mai: "Bà nội, ăn thịt viên đi."
"Ưm..." Tiểu Du Nhi che mắt.
"Con nhìn thấy hình tròn là thấy khó chịu."
Tô Mai tức giận dí tay vào trán cậu bé: "Con cứ làm đi, kẹo và sơn tra đều hình tròn đấy, sau này đừng có ăn."
Tiểu Du Nhi trừng mắt, đột nhiên hai tay giang ra, kêu lên: "A... Con rất thích hình tròn."
"Ha ha..." Mọi người đều bật cười, bầu không khí thoáng chốc trở nên dễ thở hơn.
Bên ngoài, Triệu Khác tìm một nơi yên tĩnh rỗi thả Triệu Chương xuống, quét mắt nhìn Triệu Nho Sinh đi theo phía sau. Anh không để ý tới ông ấy, hai tay chống nạnh nhìn Triệu Chương và nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi."
"Cháu... Cháu..." Triệu Chương khiếp đảm rụt đầu một cái, không biết hỏi từ đâu.
Ngọn lửa tức giận lại bùng lên trong ngực Triệu Khác: "Nói!"
Triệu Chương sợ tới run rẩy,'oa" một tiếng khóc ròng: "Cháu... Ba cháu thực sự đẩy chú sao?"
Triệu Khác móc một gói thuốc lá và một hộp diêm ở đâu đó, rút một điếu thuốc ra và châm. Anh hít sâu một hơi, đè nén tâm trạng: "Cháu muốn chú trả lời cái gì?"
"Cháu..." Đương nhiên, Triệu Chương hy vọng anh trả lời là không phải.
"Còn có chuyện gì nữa?”
"Ba cháu... Ba cháu là lưu manh sao?”
Tim của Triệu Nho Sinh thót lên một cái, không kìm được nhìn về phía con trai nhỏ của mình.
Triệu Khác nhướng mày, hóa ra lại là một tên lưu manh? Cũng phải, loại người như vậy... Chuyện gì mà chẳng làm được!
Triệu Khác không nhịn được bật cười: "Đúng là một súc sinhI"
Tim của Triệu Nho Sinh như đang treo trên một sợi chỉ, bị cắt đứt "phựt" một cái. Hình tượng của Triệu Dần trong lòng ông vỡ tới mức cặn cũng chẳng còn.
Buổi tối, sau khi rửa mặt xong, Tô Mai ngồi trước bàn trang điểm xoa kem dưỡng da, không nhịn được nói thầm: "Haiz, Triệu Khác! Em không hiểu nổi. Nhà anh có ba anh em, tác phong trong mọi phương diện của anh và anh cả đều rất chính trực. Sao anh hai của anh lại xấu xa như vậy? Đã đẩy anh nằm dưới lưỡi lê mà còn bịa ra được một câu là lúc đó còn nhỏ tuổi. Bây giờ, anh ta còn trêu ghẹo nữ đồng chí nhà người là thế nào? Tịch Nam có diện mạo không tệ, có lúc trông hai bọn họ khá ân ái, thậm chí Tịch Nam nói tây, anh hai của anh còn chẳng dám đi về phía đông. Bị quản nghiêm như vậy, anh ta còn dám xâm phạm nữ đồng chí nhà khác? Chẳng lẽ tức nước vỡ bờ ư?"
Triệu Khác lười biếng tựa vào đầu giường, cầm bản vẽ xe quân đội mà Tô Mai vẽ trong tay, vừa liếc nhìn vừa đẩy Tiểu Du Nhi định leo lên người xuống.
"Sao anh biết được."
"Chẳng phải anh nói sao?" Tô Mai kinh ngoạc xoay người nói.
"Anh!" Triệu Khác bật cười.
"Anh nào có rảnh rỗi đi quản chuyện của anh ta."
Tô Mai đột nhiên đứng lên, bước vài bước tới bên giường bế Tiểu Du Nhi đặt ở trước mặt Triệu Khác và nói: “Này, chính con trai anh nói với mọi người anh nói anh hai là lưu manh' đấy."
"Triệu Khác: “...'
Anh buông bản vẽ ra, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai và hỏi: "Ba nói bác hai của con là lưu manh lúc nào?"
"Hì hì... Chính là ngày hôm đó, trên người ba có rất nhiều vết thương. Con còn thổi vù vù cho ba. Mẹ chửi là lưu manh, con hỏi lưu manh là cái gì. Ba đã nói đó nghĩa là đồ tồi. Hôm nay, tất cả mọi người đều mắng bác hai là đồ tồi. Đó chẳng phải là lưu manh sao?"
"Triệu Khác!" Tô Mai vừa bực mình vừa buồn cười.
"Anh đúng là được lắm! Bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều nhận định anh hai của anh là lưu manh, hơn nữa còn là do anh nói. Để em xem ngày mai anh giải thích như thế nào?"
Triệu Khác dựa vào đầu giường, bất đắc dĩ chỉ vào trán con trai mình và nói: "Con đúng là biết mua việc cho bal"
"Sao có thể trách Tiêu Du Nhi trong chuyện này được?" Tô Mai trừng anh.
"Vậy em bảo anh phải nói với anh ta như thế nào?" Triệu Khác nghiêng người về phía trước, cùi chỏ đặt trên đùi, tay chống cằm cười ám muội nhìn Tô Mai.
"Nói với anh ta rằng tôi mắng anh 'lưu manh là bởi vì anh làm thế này, thế kia với tôi...
"Triệu Khác, anh..." Tô Mai tức giận đến mức muốn mắng anh một câu "không biết xấu hổ". Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tiểu Du Nhi, nuốt sự tức giận vào trong, giơ tay vê phía anh.
"Em đánh đi." Triệu Khác vừa giơ tay ra vừa mỉm cười.
"Đánh nhẹ thôi, đừng làm tay bản thân đau."
Tô Mai sẽ chẳng bị mắc lừa Triệu Khác, cô rụt cái tay đang giơ ra lại. Tiểu Du Nhi trợn tròn mắt nhìn, ôm cái tay kia của Tô Mai hôn "chụt" một cái, sau đó học ba mình nói: “Đừng tức giận."
Tô Mai dở khóc dở cười giật tay lại, lấy tay quệt qua mũi cậu bé và nói: "Có phải hai người thông đồng trước với nhau rồi không? Một người làm mẹ tức giận, một người dỗ dành." Tiểu Du Nhi không hiểu "thông đồng" là cái gì, chỉ thấy Tô Mai cười cười.