Chương 499: Hợp nhất (7)
Chương 499: Hợp nhất (7)Chương 499: Hợp nhất (7)
Cô lườm hai ba con một cái, cầm một chiếc áo khoác to và một áo khoác nhỏ ném cho Triệu Khác: "Tiểu Chương khóc một buổi tối, anh bế Tiểu Du Nhi tới nói rõ với thằng bé đi."
Triệu Khác đổi sắc mặt, đẩy áo ra và nói: "Không đi."
"Đứa trẻ kia rất hay nghĩ ngợi. Nếu anh không qua đó nói một tiếng, có thể thằng bé sẽ khóc cả đêm."
Tô Mai cầm áo khoác mặc vào cho Tiểu Du Nhị, nói: "Ngày mai mắt bị sưng húp lên, đi một vòng trong nhà rồi tới trường, ai cũng sẽ biết nó là đứa trẻ thích khóc. Sau này, thằng bé làm thế nào kết giao bạn bè được?" Quan trọng nhất là tin đồn bị truyền ra thì phải giải thích thế nào.
"Mẹ, vì sao anh Tiểu Chương lại khóc?"
"Tiểu Du Nhi." Tô Mai lộ ra vẻ mặt phức tạp.
"Từ 'lưu manh này có thể hiểu là 'đồ tồi. Nhưng nó còn có một tầng nghĩa khác nữa... Đó chính là kẻ cặn bã chuyên đi trêu ghẹo các cô gái."
"Con nói bác hai của con là lưu manh, anh Tiểu Chương cho rằng ba anh ấy là loại người chuyên đi bắt nạt các cô gái, mang tiếng xấu. Chẳng lẽ như thế mà Tiểu Chương không khóc được sao? Vì thế, đợi lát nữa qua bên đó, con phải nói rõ với anh Tiểu Chương đấy nhé. Bác hai của con không phải lưu manh mà là kẻ xấu bắt nạt ba con."
"Vâng..." Tiểu Du Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
"Bắt nạt con gái không dễ nghe, bắt nạt ba dễ nghe hơn một chút."
Tô Mai: "..."
Sao cô lại thấy có gì đó sai sai. "Em nói với thằng bé những điều này nó không hiểu đâu.' Triệu Khác khác áo rồi xuống giường, ôm eo đặt Tô Mai vào trong ổ chăn mà bản thân đã sưởi ấm trước.
"Chẳng phải chỉ là giải thích với Tiểu Chương tôi sao, anh qua đó nói một tiếng là được. Hai người ngủ trước đi."
Triệu Khác đi ra ngoài đúng lúc gặp Triệu Nho Sinh không ngủ được đi ra ngoài hút thuốc lá: "À... Con muốn nói với ba một chuyện. Triệu Dần có phải lưu manh hay không thì còn không biết. Tiểu Du Nhi nghe nhầm rồi, thằng bé nghe từ đồ tồi trong miệng con thành lưu manh.”
Anh nói dứt lời, không đợi ông ấy kịp phản ứng đã đi thẳng tới trước cửa phòng Triệu Chương và Triệu Sâm gõ một cái.
"Chú.' Triệu Sâm ra mở cửa.
Triệu Khác nghe thấy trong phòng có tiếng nức nở truyền ra thì nhíu mày. Anh không tiến vào trong: "Triệu Chương, vừa rồi chú đã nói chuyện với ông nội rồi. Bây giờ, chú nói với cháu một lân nữa. Ba cháu có phải lưu manh không thì chú không biết. Tiểu Du Nhi nghe từ đồ tồi mà chú nói thành lưu manh"
Dứt lời, Triệu Khác xoay người vê phòng. Tô Mai dỏng tai lên nghe động tĩnh ở bên ngoài. Anh vừa quay lại cô đã không nhịn được "hừ” một tiếng: "Có người nào giải thích như anh không?"
Triệu Khác cất bản vẽ trên tủ đầu giường đi, giảm độ sáng của đèn trên tủ đầu giường, sau đó lần lượt đẩy Tiểu Du Nhi và Tô Mai vào bên trong. Anh ném áo khoác trên người lên ghế, sau đó vén chăn lên nói: "Ngoan, ngủ đi!"
Tiểu Du Nhi lăn một cái, bò qua người Tô Mai chen vào giữa hai người và nói: "Con muốn làm bảo bối của ba và mẹ."
"Ba mới từ bên ngoài về nên trên người còn lạnh, con không sợ lạnh à?" Tô Mai ôm cậu bé đặt sáng một bên, vô võ vai Tiểu Du Nhi.
"Ngoan ngoãn nằm yên đi, mẹ sẽ sưởi ấm cho con." "Vâng." Tiểu Du Nhi vùi vào trong lòng Tô Mai, vừa định nhắm mắt lại thì lại nghe thấy tiếng "cốc cốc", có người gõ cửa phòng. Cậu bé lăn một cái bò dậy, tò mò nói vọng ra bên ngoài: "Ai vậy?"
"Anh." Giọng nói của Tiểu Hắc Đản truyền từ bên ngoài vào.
Tô Mai đột nhiên ngồi dậy, đồng thời Triệu Khác cũng vén chăn xuống giường, đi giày ra mở cửa. Anh thấy Tiểu Hắc Đản ôm gối đầu nhỏ thì dùng tay đặt ở ót cậu bé và đẩy vào phòng: "Vào trong đi."
"Hì hì...' Tiểu Hắc Đản ngượng ngùng cười vài tiếng, sau đó chạy tới bên cạnh giường, ném chiếc gối nhỏ lên giường.
Sau khi đạp rơi giày trên chân, Tiểu Hắc Đản bò lên giường và nói: "Ha ha, Tiểu Du Nhị, anh tới rồi đây..."
"A ha ha, anh..."
Tiểu Du Nhi vô cùng hưng phấn, mặc áo mùa thu, cởi chuồng chui ra khỏi chăn nhảy tưng tưng trên chăn giống Tiểu Hắc Đản và nói: "Ha ha... Anh... Anh..."
Tô Mai và Triệu Khác nhìn chăm chú hai đứa trẻ, một người túm lấy Tiểu Du Nhi nhét vào trong chăn, một người ôm Tiểu Hắc Đản hỏi: "Có muốn đi tiểu không?"
Cậu bé lắc đầu. Triệu Khác thuần thục cởi quần áo cho Tiểu Hắc Đản rồi vén chăn, ôm cậu ấy lên giường.
"Con muốn ngủ cùng anh cơ."
Tô Mai và Triệu Khác đặt hai anh em vào giữa. Được rồi, trong cuộc vui này, cả hai đứa trẻ đều vô cùng hứng khởi vừa đùa vừa đánh và còn cả những lời thì thầm chưa nói xong. Cả hai lăn lộn tới hơn mười giờ mới ngủ.
Nhiệt độ của trẻ con khác cao, vừa ngủ một tí đã thò tay chân ra ngoài. Hai người lại tách hai đứa trẻ ra, mỗi đứa một bên. Ngày hôm sau, lúc ăn sáng, Triệu Nho Sinh đã tuyên bố cấm trẻ con, người lớn nhắc tới chuyện ngày hôm qua.