[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 500 - Chương 500: Hợp Nhất (8)

Chương 500: Hợp nhất (8) Chương 500: Hợp nhất (8)Chương 500: Hợp nhất (8)

Tiểu Hắc Đản tức giận bĩu môi, há miệng định nói gì đó thì Triệu Khác lại múc một bát canh trứng gà cho cậu bé: "Nếm thử đi, mẹ con nấu đấy, thơm lắm!"

Tiểu Hắc Đản phụng phịu, há miệng ăn, vừa nhai một cách tức giận vừa nhỏ giọng nói: "Ông nội đúng là bất công."

Triệu Khác nhìn cậu bé mỉm cười nói: "Có gì thì cơm nước xong rồi hãy nói."

Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh liếc nhau, thoáng hiểu dụng ý mà Triệu Nho Sinh làm như vậy. Ông ấy làm như vậy không chỉ vì yêu thương bác hai mà còn sợ chuyện này truyên ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng tới danh tiếng.

Tần Thục Mai nghiêng đầu nhìn đôi mắt sưng đỏ của Triệu Chương. Bà ấy bảo chị Lý lấy cho cậu bé một quả trứng gà luộc để lăn làm giảm sưng. Tiểu Du Nhi ăn xong cơm thì nhảy xuống ghế, tò mò tiến tới trước mặt Triệu Chương và nói: "Oal Đúng là giảm sưng này!"

Cậu bé sờ mặt mình, nói tiếng cảm ơn chị Lý, sau đó đeo túi sách lên đi học cùng Triệu Sâm, Triệu Quân và Cố Đan Tuyết.

"Con ăn xong chưa?" Triệu Khác thấy Tiểu Hắc Đản buông bát đũa thì đưa tay ra sờ bụng cậu bé.

"Gần đây mập lên khá nhiều đấy."

Trên lưng cậu bé toàn thịt là thị. Tiểu Hắc Đản nhếch miệng cười, nhảy xuống ghế kéo Triệu Khác đi về hướng phòng nhi đồng và nói: "Ba Triệu, ba nói cho con biết đi. Vì sao ông nội không cho chúng ta nói bác hai là đồ tôi? Hơn nữa, bác ấy còn đẩy ba làm ba suýt chết. Như thế cũng không bị phạt sao?"

Anh vừa mặc cậu bé lôi vừa vẫy tay với đám Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh và Tiểu Du Nhi ở phía sau. Triệu Cẩn bế Tiểu Du Nhi và dắt theo Lâm Niệm Doanh đi theo phía sau. Triệu Khác ngồi trước bàn sách, nhìn một loạt bốn đứa con, trong lòng vô cùng ấm áp. Anh cảm thấy vô cùng tự hào, chưa bao lâu mà đám nhỏ này đã hiểu chuyện biết yêu thường người làm ba như mình rồi, hơn nữa còn bất bình thay ba.

"Có một thủ tục khi các con nhập ngũ, đó gọi là thẩm tra chính trị." Triệu Khác nhìn ba đứa lớn và nói.

"Nếu một ngày nào đó, quân đội phát hiện ra trong nhà có người phạm pháp luật thì thẩm tra chính trị sẽ không đạt tiêu chuẩn, các con sẽ bị đuổi về. Sau này, bình chọn thăng chức của ba và bác cả của các con cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh gật đầu. Đáp án này và suy nghĩ lúc trước của bọn chúng không khác nhau là mấy.

Tiểu Hắc Đản nghiến răng nghiến lợi nói: "Thế cứ để yên như vậy sao?"

"Ba đã điều bác hai của các con đi tới xưởng chế tạo vũ khí trong thâm sơn cùng cốc rồi, chưa tới mười mấy, hai mươi năm không ra ngoài nổi." Như vậy chẳng khác nào ngồi tù.

"Thế còn bỡn cợt gái nhà lành thì sao?" Triệu Cẩn không hiểu hỏi.

"Chúng ta cũng phải giúp bao che sao?"

Triệu Khác liếc nhìn Tiểu Du Nhi đang nghe mơ mơ màng màng.

"Việc này là một hiểu lầm."

"Em biết." Tiểu Du Nhi phấn chấn hẳn lên, giơ tay nói.

"Bác hai không phải lưu manh trêu đùa con gái nhà lành mà là kẻ xấu bắt nạt ba."

Ba người liếc mắt nhìn Tiểu Du Nhi, đồng loạt nhìn về phía Triệu Khác với vẻ không hiểu.

"Khu." Anh mất tự nhiên ho khan một tiếng.

"Hai ngày trước, Tiểu Du Nhi hỏi ba lưu manh là gì?, ba nói đó có nghĩa là đồ tồi. Thế là thằng bé đã nhớ câu này."

"Đúng đúng." Tiểu Du Nhi vội vã gật cái đầu nhỏ một cái.

"Hôm qua, chẳng phải các anh đều nói bác hai là đồ tồi sao? Em lập tức liên tưởng tới câu nói kia, đó chẳng phải lưu manh sao?"

Ba người nhìn cậu bé rồi "ô' một tiếng thật dài, coi như hiểu vì sao ba (chú Triệu) lại nói là hiểu nhầm.

Tô Mai giúp chị Lý dọn bát đĩa, sau đó lên lầu thay một chiếc áo khoác Lenin, sau đó xuống lầu gõ cửa một cái: 'Nói xong chưa nào?"

Triệu Khác đúng dậy, lần lượt sờ đầu từng đứa nhỏ: "Ba đi làm đây. Hôm nay các con sẽ được đi ra vùng ngoại ô, cố mà học kỹ năng sinh tôn từ mẹ các con."

Mắt của ba đứa lớn lập tức sáng rực, gật đầu.

Tiểu Du Nhi hoan hô một tiếng, mở xe quân đội của mình ra rồi bò vào trong: "Con phải lái xe đi."

Tiểu Hắc Đản vừa nghe vậy thì nằm rạp người kéo một rương đồ chơi ở dưới bàn học ra, cầm ám tiễn hoa mai ra đeo vào cổ tay, sau đó cầm theo súng lục kiểu 54 phổ thông gài vào cạp quần.

Tô Mai thấy thế cũng phải nhướng mày: "Hôm nay, không ai được lái xe, ám tiễn và súng có thể mang theo nhưng điều kiện tiên quyết là... Tiểu Hắc Đản, chúng ta đừng nhét súng vào cạp quần có được không. Như vậy khó coi chết đi được!"

"Thế nhét vào đâu?"

Tô Mai lần lượt quan sát phục trang của mấy đứa trẻ, bảo chúng thay toàn bộ bằng áo khoác Lenin. Kiểu trang phục này có một cái đai lưng ở bên ngoài, nhét vào như vậy sẽ dễ dàng hơn.

Tiểu Du Nhi không có súng nên cô không cần thay trang phục cho cậu bé, chỉ cần lấy vải vụn buộc tay áo và ống quân lại là được.
Bình Luận (0)
Comment