Chương 501: Hợp nhất (9)
Chương 501: Hợp nhất (9)Chương 501: Hợp nhất (9)
"Được rồi." Tô Mai dắt tay Tiểu Du Nhi, Tiểu Hắc Đản đi ra ngoài và nói.
"Đeo giỏ trúc ở ngoài cửa vào, chúng ta xuất phát thôi."
Sáng sớm dậy, cô đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Tần Thục Mai ngồi ở ghế salon trong phòng khách đan áo len, ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ chuẩn bị ra khỏi nhà của mấy mẹ con thì không khỏi sửng sốt: "Tiểu Mai, mấy đứa đi đâu đó?"
"Con dẫn mấy đứa ra ngoại ô dạo, xem có... rau dại gì đó không thì hái trở về làm bánh chẻo."
Tần Thục Mai đưa mắt nhìn bên ngoài, sương sớm còn chưa tan hết: "Còn sớm lắm, tâm mười giờ đi cũng không muộn."
Chị Lý nghe thấy thế thì muốn nói lại thôi, mùa này làm gì có rau dại gì chứ? Băng tuyết còn chưa tan hết. Tô Mai cầm một chiếc giỏ trúc nhỏ giúp Tiểu Hắc Đản đeo lên lưng, xách theo dao phay và dây thừng. Sau đó, cô bế Tiểu Du Nhi và nói: 'Chúng ta đi thôi, cứ từ từ mà đi. Tới nơi chắc cũng khoảng hơn chín giờ."
"Mẹ, chị Lý. Tô Mai thấy Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh đeo giỏ trúc xong thì vây vây tay với hai người, sau đó dẫn bốn đứa trẻ đi ra ngoài.
"Chúng con đi đây, buổi trưa mọi người đừng chờ chúng con về ăn cơm. Con mang theo lương khô rồi."
Sau khi ra khỏi cửa, Tô Mai dẫn ba đứa trẻ chậm rãi đi một đoạn, sau đó đi nhanh hơn một chút. Đợi tới khi thể lực của bọn chúng tới cực hạn thì lại giảm tốc độ. Như như vậy, khoảng hơn nửa tiếng sau, năm mẹ con đã tới vùng ngoại ô. Bùn trên mặt đất bị đóng băng lại cũng coi như dễ đi. Tô Mai dẫn đám trẻ đi tới bên bờ ruộng, mương nước rồi tới chân núi.
Sau khi vào núi, cô dạy bọn chúng làm thế nào để tìm nguồn nước, làm thế nào để đánh lửa, chọn củi khô dễ bắt lửa. Tiếp đó là tìm kiếm tất cả các loại thực vật có thể ăn. Cô dạy chúng nhận biết loại củ nào mọc trong đất, các loại quả khô trên đầu cành có thể làm đồ ăn, trong hốc cây cũng có những thứ mà động vật tồn trữ làm lương thực cho mùa đông. Tô Mai còn dạy mấy đứa trẻ làm thế nào để sử dụng dây leo khô hoặc dùng cỏ tranh ở ven những con mương kết thành lưới bắt cá.
Hết một ngày, bọn nhỏ đã có thu hoạch khá phong phú, nhưng cũng có thể nói mệt tới rã rời. Triệu Khác tan làm sớm lái xe tới đón, đám nhỏ bò lên xe than thở. Tô Mai đưa Tiểu Du Nhi cho anh, sau đó lên xe dùng dị năng khai thông kinh mạch trên hai chân và tay của đám trẻ.
Buổi tối, sau khi rửa mặt xong, Tô Mai đang định lên giường thì Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh ôm gối đầu tới gõ cửa phòng. Tô Mai mở cửa ra, quay đầu liếc nhìn Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du Nhi đang đùa nhau trên giường. Cô cười sờ sờ đầu của Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh: "Các con vào đi."
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh liếc nhau, hoan hô một tiếng rồi ném gối đầu lên giường, nhanh chóng cởi áo khoác và tháo giày ra rồi nhảy lên giường. Tô Mai nhặt giày của hai đứa trẻ lên, đặt song song ở bên cạnh giường, mở tủ quân áo ra lấy một cái chăn bông giày ra.
Triệu Khác nhìn một chút rồi nói: "Nằm ngang giường ngủ đi."
"Thế chẳng phải chân của anh sẽ thò ra ngoài sao?" Tô Mai buông chăn xuống, lần lượt ôm từng đứa trẻ đặt ở đầu giường. Sau đó, cô chuyển cái chăn ban đầu vào trong, đặt cái chăn mới lấy ra ở bên ngoài.
"Anh, Tiểu Cẩn và Niệm Doanh một cái chăn. Em và Tiểu Du Nhi nằm ở đầu này, Tiểu Hắc Đản nằm ở đầu kia với bọn anh."
"Được!" Triệu Khác gật đầu nhìn về phía đám trẻ đang đùa giỡn.
"Các con còn chưa chịu đi ngủ sao?"
"Ngày cuối cùng rồi!" Triệu Cẩn cảm thán nói. "Qua đêm nay, ba, mẹ và Tiểu Du Nhi sẽ không gặp chúng con nữa. Mọi người không muốn tâm sự với bọn con sao?"
"Các con muốn nói chuyện phiếm à? Được thôi!" Tô Mai ném áo khoác cho bọn họ.
"Mặc áo khoác vào đi, ngồi yên trong chăn, đừng để bị lạnh."
"Mẹt"
Tiểu Du Nhi siết chặt tay áo bông, kéo tay áo khoác của mình và nói: "Mẹ mặc cho con đi."
Tiểu Hắc Đản thấy vậy thì cởi cái áo khoác mà bản thân vừa chui được một tay vào ra, đưa tới trước mặt Tô Mai: "Mẹ, còn con nữa.”
Triệu Cẩn mỉm cười, bỏ áo khoác của mình vào tay Triệu Khác: "Ba, ba giúp con mặc một lần đi, nói không chừng lại là lần cuối đấy."
"Nói bậy bạ gì đó!" Anh gõ vào đầu cậu bé một cái, sau đó cầm áo khoác vừa mặc vừa dạy bảo.
"Các con chỉ trong bộ quân sự mà thôi, chẳng phải không gặp được, làm cái gì vậy chứ!"
"Được rồi." Triệu Khác cài xong cúc áo thì đẩy người ra.
"Đứng sang một bên đi, Niệm Doanh tới đây.
Lâm Niệm Doanh đứng ở phía sau Tiểu Hắc Đản, đang đứng xếp hàng, nghe vậy thì xoay người đưa áo khác cho Triệu Khác: "Cảm ơn chú Triệu."
"Đừng có khách sáo thế" Anh vừa mặc áo cho cậu ấy vừa không nhịn được trách một câu.