Chương 502: Hợp nhất (10)
Chương 502: Hợp nhất (10)Chương 502: Hợp nhất (10)
Lâm Niệm Doanh cười cười, nhìn Triệu Khác chỉnh lại áo và cài cúc áo cho mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Bác Hoàng của học viện hàng không từng kể rất nhiêu chuyện về ba cho cậu bé nghe. Lâm Niệm Doanh xem ảnh cũng từng tưởng tưởng, nếu ba còn sống sẽ oai hùng như thế nào, đối đãi với bản thân như thế nào. Những tất cả chỉ là tưởng tượng, đều là hư huyễn không hề thực tế. Lâm Niệm Doanh lớn tới chừng này rồi nhưng ngoài chú ra, chỉ có chú Triệu là người mang tới sự quan tâm và ấm áp như người ba cho cậu bé.
Thời gian mà chú dành cho Lâm Niệm Doanh quá ngắn, tổng toàn bộ thời gian chẳng được mấy ngày. Nó sẽ nhanh chóng biến mất trong trí nhớ. Trong một năm nay, chỉ có chú Triệu là người lấp đầy từng chút một nỗi khát vọng và chờ mong về người ba trong cậu bé.
"Ba Triệu." Tiểu Hắc Đản cầm cái áo khoác trong tay và lắc lắc.
"Khi còn bé ba cũng làm quân đồng tử à?"
"Ừ" Triệu Khác kéo Tiểu Hắc Đản và Lâm Niệm Doanh ngồi vào lòng mình, lấy chăn đắp vào lấy hai chân rồi dựa sát vào đầu giường.
"Khi đó, ba cũng lớn chừng các con. Quân đội muốn chọn một vài đứa trẻ đi tuần ở giao lộ. Ba nghe được tin tức này thì hào hứng chọn lấy bộ quần áo tốt nhất của mình mặc vào rồi chạy đi báo danh. Người ta chê ta nhỏ nên không nhận."
"Sau khi quân đồng tử nhập ngũ sẽ được phát một cái còi. Ba đã dùng tất cả tiền tiêu vặt để mua một cái, ngày nào cũng chạy theo phía sau người ta trên giao lộ."
Lâm Niệm Doanh: "Bác hai đã được nhận?”
"Bác hai các con không chịu được khổ, ngày thứ hai đã bảo ông nội rút ra khỏi danh sách." Triệu Khác lại nói tiếp: "Sau đó thời tiết càng ngày càng lạnh, rất nhiều bạn nhỏ cũng không muốn đi, chỉ có mình ba là ngày nào cũng cầm còi chạy tới, đứng nguyên một ngày, trưa chỉ ăn chút lương khô và uống ngụm nước đá để ứng phó. Sau đó, người phụ trách thấy ba còn nhỏ tuổi nhưng lại có nghị lực như vậy nên đã đặc cách thêm tên ba vào. Đến tháng thứ hai, cấp trên phát cho ba hai hào và nửa cân mì."
Thời điểm đó, hai hào và nửa cân mì cũng không ít. Sau khi cầm đồ về nhà thì hàng xóm đều khen ngợi rất nhiều. Vì thế, Triệu Dần cực kỳ ghen ty, lại quấn lấy Triệu Nho Sinh đòi thêm tên mình vào. Hơn nữa, anh ta còn được phân vào cùng một tổ với anh, ai ngờ hôm sau đã xảy ra chuyện. Cuộc đời quân đồng tử của Triệu Khác kết thúc một cách vội vã, một lần đã trở thành chuyện đáng tiếc nhất thời niên thiếu. Vì thế sau này, dù có nói thế nào thì anh cũng đều khăng khăng báo danh thi vào trường quân đội.
"Mẹ."
Triệu Cẩn rúc vào bên cạnh Tô Mai, nghiêng đầu cười nói: "Con nghe bà ngoại kể rằng khi còn bé mẹ luôn muốn học múa đao từ mấy kép võ trên sân khấu."
Đó là lúc còn nhỏ của nguyên chủ, thuở nhỏ của cô... Tâm hồn của Tô Mai không tự chủ bay về phía bầu trời đêm xa xôi.
"Mẹ thích tháo dỡ đồ. Ông... Ông ngoại các con mua cho mẹ món đồ chơi nào cũng bị mẹ tháo tung tóe ra. Khi đó, cụ ngoại của các con còn tiếc nuối nói sao mẹ không phải con trai. Không phải ông ấy trọng nam khinh nữ mà chỉ đơn thuân cảm thấy với tính cách và sở thích của mẹ, nếu là con trai thì sẽ dễ phát triển hơn..."
Đêm đã khuya, chuyện còn dài, đám nhỏ đã từ từ liu diu ngủ trong lòng họ. Bốn giờ ba mươi phút sáng, Triệu Khác lặng lẽ mở mắt ra. Anh nhìn vợ con mình một chút, không nỡ rời giường.
"Ba." Tiểu Du Nhi dụi dụi mắt chui ra khỏi chăn và gọi.
"Mau, mau... Đi tiểu!" Tô Mai giật mình ngồi dậy. Triệu Khác khoác áo bước xuống giường rồi bế cậu bé vào nhà vệ sinh. Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh, Triệu Cẩn cũng mở mắt theo, xoay người bò dậy.
Đồng hồ sinh học được rèn thành thói quen, đến giờ sẽ tự nhiên tỉnh dậy.
"Mẹ, mẹ ngủ thêm một lúc nữa đi." Tiểu Hắc Đản há miệng ngáp một cái, nhanh chóng mặc áo bố và áo khoác.
Tiểu Mai mặc thêm áo khoác, ôm con trai vào lòng rồi lấy quân bông mặc vào và đi tất, giày cho cậu bé. Tiểu Hắc Đản ôm lấy cổ mẹ, đột nhiên lại không muốn đi bộ đội nữa: "Mẹ, hay là con ở nhà với mẹ nhé?”
"Con nỡ à?" Tô Mai ôm lấy mặt cậu bé rồi hôn một cái.
Tiểu Hắc Đản nghiêm túc suy nghĩ: 'Con không nỡ."
"Vậy thì đi thôi." Tô Mai vỗ vỗ vai cậu bé.
"Mẹ ở nhà chờ con. Bất kể con đi xa chừng nào, con chỉ cần quay đầu lại là thấy mẹ vẫn ở đây."
"Vâng." Tiểu Hắc Đản dụi dụi mắt và chạy vào nhà vệ sinh.
Tô Mai xoay người sửa lại áo cho Triệu Cẩn, giúp Niệm Doanh cài lại mấy cái cúc cuối cùng, đi hết tất và giày vải cho bọn trẻ.
"Sau này, mẹ sẽ học làm một ít giày và tất cho các con..."
"Quân đội có phát tất và quần áo mà thím." Lâm Niệm Doanh cười nói.
"Thím hãy gửi sốt cho chúng cháu đi, cháu thích nhất là sốt hải sản mà thím làm."