Chương 503: Hợp nhất (11)
Chương 503: Hợp nhất (11)Chương 503: Hợp nhất (11)
"Con thích ăn hàu sống khô và cá muối." Triệu Cẩn cười nói theo.
"Được." Giọng của Tô Mai khàn khàn.
Sau khi rửa mặt xong, Triệu Khác dẫn đám trẻ ra ngoài chạy bộ. Tô Mai búi tóc lên, lấy tiền giấy rồi cưỡi xe đạp tới mấy hợp tác xã cung tiêu giành được ba cân thịt lợn, hai bộ lòng, một cái đầu, bốn cái chân giò và hai con cá. Sau đó, cô lại tới tiệm vịt quay đẻ mua hai con vịt.
Sau khi trở về nhà, cô lao vào nhà bếp xử lý sạch sẽ lòng lợn, đầu lợn, chân giò và vịt. Sau đó dùng nồi lớn, thêm tương, dầu và gia vị vào nấu. Cá vược Nhật Bản thì giữ lại hấp, con cá chắm cỏ còn lại thì bị cắt khúc, áo một lớp bột nhão ở bên ngoài rồi cho vào chảo chiên. Tiếp đó, Cô cắt hai cây củ cải, chiên nửa đĩa củ cải viên. Chị lý ngửi được mùi dầu rán nên đi tới. Tô Mai đang thái ba cân thịt lợn.
"Tiểu Mai, sao cô dậy sớm thế?" Chị Lý kinh ngạc hỏi.
"Không ngủ được nên dậy luôn." Tô Mai xúc thịt băm cho vào trong chậu, sau đó thái nhỏ nấm hương.
"Chị Lý, tôi bận làm tương nên không rảnh tay, chị làm bữa sáng nhé."
"Được." Cô ấy vén ống tay áo lên, rửa qua tay một lượt.
"Để tôi đi nấu cháo gạo tấm khoai lang, nướng hai vòng bánh. Cô thấy sao?"
"Tôi để lại một con cá." Tô Mai chỉ vào con cá vược Nhật Bản đã được làm sạch và ướp gia vị trong đĩa.
"Chị đặt cái đĩa lên vỉ trúc mà hấp, sau đó trộn rau cải trắng với thịt nhân tạo. Ừm... Tôi ngâm thịt làm nhân rồi đấy."
Chị Lý đáp lại một tiếng rồi lấy chậu và mì, gạo cho vào nồi. Ba cân thịt lợn, một túi nấm hương ngâm nước và một vò tương đậu tương nhỏ. Sau khi được bàn tay của Tô Mai chế biến thì đã biến thành một nồi nấm hương nát. Triệu Khác dẫn mấy đứa nhỏ trở về, chưa về tới nhà đã ngửi được mùi thịt bay từ trong nhà mình ra. Tư lệnh Quý chắp tay sau lưng đứng chờ ở cửa nhà họ rồi cười nói: "Thơm quá, không biết đồng chí Tô lại làm món gì ngon?"
Triệu Khác làm động tác mới: "Mời vào nhà uống một chén."
Tư lệnh Quý theo Triệu Vãng đi vào hướng bên canh, vừa đi vừa cười nói: "Uống rượu thì thôi, lát nữa còn phải đưa bọn nhỏ đi nhập ngũ. Da mặt tôi dày nên đến ăn một bữa, ăn rình một bữa ra trò."
Đây chỉ là lời nói đùa mà thôi. Với tiền lương của ông ấy thì bữa cơm này chẳng là gì cả.
"Ông khách sáo rồi."
"Ha ha... Đi thôi, tôi không khách sáo với cậu nữa. Tôi nói thật luôn, tôi đợi ở đây là muốn cảm ơn cậu. Tiểu Triệu, Tiểu Ngũ nhờ các cậu phải vất vả rồi." Tư lệnh Quý nói rồi vẫy tay về phía sau.
Cảnh vụ viên ôm một đống đồ gì đó bước tới: "Trung đoàn trưởng Triệu, tôi biết các cậu không thiếu gì nhưng đây là chút tấm lòng của tư lệnh."
Triệu Khác vội vã xua tay và nói vớ Tư lệnh Quý: "Tiểu Ngũ bị thương là vì cứu con trai của chúng tôi. Nếu cậu ấy không bị thương nằm viện, với năng lực của mình, Tiểu Ngũ thừa sức đỗ quân đồng tử. Ông đưa những thứ này tới, chúng tôi mà lấy thì sẽ thẹn lắm."
"Tôi biết chuyện ngày đó. Nếu không phải thằng bé bảo Niệm Huy so tài với con gái nhà anh cả cậu, vốn sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhà các cậu không để bụng chuyện này, hơn nữa còn đưa rất nhiều đồ ăn tới bệnh viện. Sau khi biết cậu ra nhập ngũ còn cố gắng cho thằng bé vào danh sách. Người ta đã không để bụng còn hỗ trợ lập kế hoạch huấn luyện cho Tiểu Ngũ. Ân tình này rất lớn. Nghe tôi đi, nhận những thứ này rồi cất đi, còn nhiều hơn, cấp còn nhiều hơn nữa. Tôi nói thật đấy, đối với chúng ta thì đây chẳng khác nào kiếm được mớ”"
Triệu Khác biết từ chối không được đành gật đầu với cảnh vệ, đưa tay ra kéo Tư lệnh Quý đi vào nhà.
Đám Triệu Cẩn đã ngửi thấy mùi từ lâu nên chạy vội vào nhà.
Tiểu Hắc Đản ngửi thấy mùi thịt nông đậm thì dẫn đầu vọt vào nhà bếp, vịn vào khung cửa hít sâu một hơi nói: "Mẹ, mẹ nấu cái gì vậy. Thơm quá!"
Tô Mai tìm mấy cái bình thủy tinh để đựng sốt thịt nấm hương, dùng nước nóng tráng qua một lần. Cô vẫn không yên tâm nên lấy nửa bình rượu đế ra, dùng một miếng bông y tế thấm rượu, sau đó dùng đũa gắp miếng bông lau cả trong lần ngoài bình một lượt.
"Con muốn ăn đầu lợn hầm, lòng lợn hay vịt? Để mẹ lấy cho con."
Tiểu Hắc Đản nghe thấy vậy không kìm được nuốt nước bọt đáp: "Con muốn ăn đầu lợn."
"Mẹ.' Triệu Cẩn buông Tiểu Du Nhi xuống nói.
"Con muốn ăn lòng lợn kho tàu."
Món lòng lợn kho tàu mà Tô Mai làm không hề có chút mùi khác lạ nào, ăn vừa thơm vừa dai, cực kỳ đưa cơm.
"Mẹ."
Tiểu Du Nhi kéo cái mũ khăn quàng cổ của mình xuống, gãi đầu một cái rồi nói: "Con muốn ăn não lợn."
"Thím."