Chương 504: Nhập ngũ (1)
Chương 504: Nhập ngũ (1)Chương 504: Nhập ngũ (1)
Triệu Quân chen qua mấy anh em, nhìn vào một chậu đầy thịt viên và cá nói: "Cháu muốn ăn cá và thịt viên."
"Được." Tô Mai buông cái bình đã lau sạch, phất tay với mấy đứa trẻ.
"Đi rửa tay đi, mẹ lấy thịt, thịt viên và cá cho các con."
Mấy đứa trẻ chạy "vù" một cái về phòng thảo mũ, khăn quàng cổ ra rồi đi rửa tay. Lâm Niệm Doanh chậm rãi đi sau cùng nói: "Thím, Tư lệnh Quý tới rồi, chú Cảnh vệ viên mang tới rất nhiều lễ vật."
Tô Mai sửng sốt, rửa tay cho sạch rồi mở nắp nồi ra, dùng đũa cắm vào đầu lợn. Hầm hai tiếng nên cũng nhừ tơi rồi. Thật ra, lòng lợn và vịt có thể cho ra bát.
"Niệm Doanh, cháu lấy giúp thím bình rượu gạo tới đây."
Lát nước bọn họ còn phải đi làm, uống Bạch Bình có vẻ không thích hợp, rượu gạo có vị ngọt thích hợp hơn nhiêu. Lâm Niệm Doanh đáp lời, sau đó chạy vào lấy rượu.
Tô Mai gỡ con vịt ra, chia ra thành hai đĩa. Sau đó, cô lại lấy hai đĩa lòng nguội, hai đĩa cá và thịt viên.
"Thím, đây này!"
Tô Mai nhận lấy rượu gạo, rót vào trong nồi đất nung hâm nóng. Sau đó, cô lấy khay đựng đĩa món ăn nguội, một đĩa vịt, một đĩa cá và thịt viên rôi đưa cho Lâm Niệm Doanh: "Cầm lấy đi lót dạ trước đi."
Cậu bé lấy đũa theo số lượng anh chị em trong nhà, sau đó nhận khay và gật đầu đi ra ngoài. Tô Mai lại lấy một cái khay khác và đặt ba loại thức ăn y hệt khay vừa rồi, cô còn lấy món cải trắng trộn thịt nhân tạo mà chị Lý làm đặt lên khay, đủ bốn món. Tô Mai lại lấy đũa và cho rượu gạo đã hâm nóng vào khay rồi bưng ra khỏi phòng bếp. Triệu Khác dẫn Tư lệnh Quý vào ngồi ở ghế salon, sau đó bước nhanh đi định nói với Tô Mai một tiếng là nhà có khác. Khi thấy hai tay cô bưng một khay đầy ắp thức ăn ra thì hoảng sợ, tiến lên phía trước nhận lấy khay thức ăn: "Em thể hiện cái gì vậy, nhỡ không may bỏng thì phải làm sao? Anh ở ngay bên ngoài mà cũng không biết gọi một tiếng."
Tô Mai cười nói: 'Không nặng nhọc gì. '
Triệu Khác trừng mắt nhìn cô, bưng khay thức ăn vào phòng khách và bày trên bàn trà. Tư lệnh Quý đang ngồi trên ghế salon nói chuyện với Triệu Nho Sinh. Lúc ngẩng đầu lên, ông ấy nhìn thấy Tô Mai bưng nồi đất nung tới thì cười nói: "Đồng chí Tô, hình như tôi ngửi thấy có mùi rượu gạo."
"Đúng là rượu gạo.”
Tô Mai buông nồi đất nung xuống, xếp đũa ra cho mọi người và nói: "Tôi sợ sáng sớm uống lạnh không tốt nên đã hâm nóng lại. Đợi chút, tôi đi làm nóng chén.”
Nói xong, cô mở tủ ở điều kỷ ra lấy chén rồi đi tới nhà bếp dùng nước nóng tráng một lần, sau đó mới cầm lên phòng khách cho mọi người.
Triệu Khác đem khay tới phòng bếp, đốt một chậu than tới và đặt bên cạnh khay trà, ra hiệu cho Tô Mai nhận lấy những vật phẩm mà Cảnh vệ viên mang tới. Nếu đặt quá nhiều đồ ở dưới đất thì người đi qua đi lại sẽ rất vướng. Tô Mai líu cả lưỡi, ngoài các loại sản phẩm dinh dưỡng như hoa quả, thịt bò, sữa bột, sữa mạch nha còn có kẹo sữa, táo, vải vóc, len sợi, rượu và thuốc lá.
Mọi mặt đều đã suy xét tới. Tô Mai phải đi hai chuyến mới bỏ được hết đống đồ vào nhà kho ở bên cạnh nhà bếp.
Chị Lý liếc nhìn thăm dò: "Tiểu Mai, sao cô lại để ở đó?"
"Cứ để tạm ở đây đã, lát nữa dọn dẹp sau." Tô Mai rửa tay, sau đó mở một bình nước hoa quả rót ra một bát nước ngọt, cầm vài cái chén đưa tới phòng nhi đồng cho bọn nhỏ. "Mẹ." Tiểu Du Nhi cầm một cái chân vịt, ăn phình cả hai má lên.
"Không có não lợn."
"Đầu lợn vẫn chưa nhừ, đợt lát nữa nhé. Bọn họ lót dạ vài miếng trước, đợi lát nữa sẽ có đồ ăn."
Mấy đứa lớn gật đầu, ăn sạch đồ trong khay rồi để đũa xuống, múc nước hoa quả uống. Sau đó, chúng nổ máy xe quân đội, mở cửa xe và ngồi vào trong lái xe ra khỏi cửa. Theo như Triệu Cẩn nói thì thừa dịp lúc này mọi người vừa mới thức dậy, còn chưa tới trường thì nên đi nói lời tạm biệt với đám bạn ở đại viện và học viện hàng không.
Tiểu Du Nhi vừa thấy vậy đã cuống lên, gặm hai cái cho hết thịt ở trên đầu xương, sau đó ném vào thùng rác. Cậu bé lau cái tay bóng nhẫy dâu mỡ vào ngực áo, sau đó mở cửa lên xe. Tô Mai thấy vậy nhướng mày, đang định nói gì đó thì Tiểu Hắc Đản đã giúp cậu bé nổ máy. Cậu ấy đánh lái ra khỏi cửa.
Để xe quân đội ra vào tiện hơn, Triệu Khác đã giúp chúng để mấy tấm ván gỗ trên bậc thang ở cửa.
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản phất phất tay với Tô Mai.
"Bọn con đi đây, lát nữa vê ăn sau."
Cô thu dọn khay, bát và bát đựng canh, sau đó đưa tay lên nhìn đồng hồ mới bảy giờ hơn: "Đi nhanh về nhanh."
"Vâng." Tiểu Hắc Đản đẩy xe quân đội của mình từ phía sau cửa phòng khách ra, nổ máy rồi ngồi lên theo Tiểu Du Nhi ra khỏi nhà.