Chương 51: Không cân (3)
Chương 51: Không cân (3)Chương 51: Không cân (3)
Cậu bé nhớ chú chiến sĩ ngày hôm qua dẫn bọn chúng đến nhà ăn hình như gọi bác kia là trưởng gì đó.
"Ừ." Lâm Niệm Doanh nuốt thức ăn trong miệng xuống: "Đó chính là sĩ quan hậu cần thím nói."
"Bánh ngọt gì?" Tô Duệ nghi ngờ nhìn về phía hai đứa bé.
"Ngày hôm qua có chú chiến sĩ tới, dẫn chúng con đến nhà ăn, nói sĩ quan hậu cần cần người bạn nhỏ ăn bánh ngọt mới, mời chúng con qua nếm thử giúp. À, đúng rồi." Tiểu Hắc Đản nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Niệm Doanh: "Bánh ngọt chúng ta mang về ngày hôm qua đâu nhỉ?"
"Em cất còn quên." Lâm Niệm Doanh chỉ phòng ngủ: "Ở trong hộp mây đồ chơi của em."
"À, đúng rồi, em để trong hộp mây." Tiểu Hắc Đản nhét bánh trong tay vào trong miệng, nhảy xuống ghế: 'Lộc cộc" chạy vào phòng ngủ, đi ra trong chốc lát, ôm hộp mây vuông đi ra: "Mẹ, đây ạ, con và anh giữ cho mẹ.”
Tô Duệ để bát xuống, mở hộp mây ra, bên trong là từng ô vuông, trong mỗi một ô vuông chứa một cái bánh ngọt xinh đẹp.
Tô Duệ cầm một cái, để ở lòng bàn tay nhìn. Tay nghề thật không tệ, hoa lá làm tỉnh xảo đáng yêu.
Tách cánh hoa ra, Tô Duệ nếm thử một miếng, mùi hoa nhàn nhạt, vị ngọt nhàn nhạt, nhẹ nhàng khoan khoái, vô cùng hợp khẩu vị.
Tô Duệ đếm, trong hộp mây còn có tám cái: "Chúng ta giữ lại bốn cái, cho mấy người bà Vương bốn cái khác, được không?"
"Ngày hôm qua đã đưa.' Tiểu Hắc Đản nói: 'Cái hộp mây này là bà Vương cho."
"Ừ." Lâm Niệm Doanh phụ họa: "Chia một nửa." Tô Duệ nhếch môi, chia bánh ngọt trong tay ra ba miếng, mình ăn một miếng, đút hai miếng còn lại vào miệng hai đứa trẻ: "Nào, có phúc cùng hưởng, có bánh ngọt cùng ăn."
Lâm Niệm Doanh ngượng ngùng đỏ mặt, há miệng ăn.
"A a..." Tiểu Hắc Đản há miệng ăn một hớp, nhai nhai rồi nuốt vào bụng, sau đó cái tay nhỏ bé chìa ra trước mặt Tô Duệ: "Mẹ, mẹ cho con tiền đi, con đi tìm sĩ quan hậu cần mua rong biển, mua để sớm gửi về cho mấy người bà nội, ông ngoại, cậu ăn thử."
Tô Duệ kinh ngạc nhíu mày: "Sao lại gửi rong biển cho mấy người bà nội?"
Tiểu Hắc Đản trợn mắt, ra vẻ mẹ ngốc quá: "Mẹ xem nhà ai viết thư mà không gửi ít đặc sản quê nhà?"
Tô Duệ bừng tỉnh nhớ ra, mỗi lần Lâm Kiến Nghiệp gửi tiền về nhà, nhất định đều mang theo một túi quà, mà nguyên chủ viết thư hồi âm cũng có túi đồ dùng đồ ăn cần thiết.
"Được, lát cơm nước xong, mẹ đưa cho con." Tô Duệ khép hộp mây lại, để sang một bên lên bàn nhỏ, quay đầu cười nói với Lâm Niệm Doanh: "Yên tâm đi, cháu cũng có."
Dùng cơm xong, Tô Duệ thu dọn bát đũa, lấy ra tiền lần trước Triệu Khác cho, cho mỗi đứa năm đồng: "Nhớ đường không?"
"Nhớ." Tiểu Hắc Đản nhận lấy tiên, kéo Lâm Niệm Doanh chạy ra ngoài.
Tô Duệ có hơi không yên tâm, đuổi theo kêu lên: "Đừng đi ra suối."
"Vâng, thím." Lâm Niệm Doanh quay đầu lại, khoát tay với cô: "Thím yên tâm đi, cháu sẽ trông em trai."
Tô Duệ đứng ở trên sườn núi trước nhà, nhìn bọn nhỏ chân nam đá chân chiêu đi tới chân núi, đi qua cây cầu bắc qua suối dọc theo đường mòn, quẹo vào con đường đi đến nhà ăn rồi cô mới xoay người vào nhà, đeo giỏ trúc, mang dao, vào sau núi.
Sợ bọn nhỏ mua đồ trở lại, tìm không thấy cô sẽ nóng nảy, Tô Duệ không định đi quá xa.
Đi tới chỗ ngày hôm qua bắt được vịt cổ xanh, dò theo phân vịt lưu lại và lông vịt rơi trên đất, cô đi một đường đến một ao đầm có thực vật tươi tốt.
Tô Duệ đưa mắt trông về phía xa, trên khắp ao đầm có rất nhiều chim, mấy con vịt cổ xanh bơi qua lại, đây cũng là chỗ dừng của chim di trú.
Tính thời gian, cô rời đi đã hơn nửa giờ, bọn nhỏ nên trở lại từ nhà ăn.
Tô Duệ không dám đợi thêm, để giỏ trúc xuống, khom người tìm mười mấy ổ trứng vịt ở bụi cỏ trong ao đầm, sau đó lại đưa tay chém mấy nhánh cây, gọt nhọn một đầu, bắt ba con vịt.
Cô vội vã chạy về nhà như vậy vẫn chậm một bước.
Hai đứa trẻ dắt tay bà cụ, đang nóng nảy tìm người.
"Bác!" Tô Duệ nhìn bà Vương cười.
"Có bản lĩnh nhỉ, thuốc không nấu không uống, còn lén chạy lên núi." Bà Vương giận cười: "Xin nghỉ cho cháu là để cháu nghỉ ngơi điều dưỡng ở nhà, cháu thì..."
"Bác." Tô Duệ kéo giỏ đeo trên vai, học Tiểu Hắc Đản, năn nỉ: "Bác mau lấy xuống giúp cháu đi, nặng lắm, đè lên vai cháu đau."
Bà Vương nghẹn, lời còn lại chặn ở trong cổ họng, giơ tay lên lấy giỏ trúc xuống giúp cô, cúi đầu nhìn thấy đồ vật bên trong, thì quên hết lời còn lại rồi: "Tìm được nhiều như vậy?"
"Ở trên núi có một khu vực ao đầm." Tô Duệ vẫy tay với hai đứa trẻ: "Mua rong biển chưa?"
"Mua..."
Lâm Niệm Doanh còn chưa nói hết lời, Tiểu Hắc Đản nhảy ra la ầm lên: "Mẹ, có người tìm mẹ.”
“Tìm mẹ!" Tô Duệ sững sờ: "Ai?"
Tiểu Hắc Đản chỉ Lâm Niệm Doanh: "Anh biết."
Lúc này Tô Duệ mới phát hiện ra sắc mặt Lâm Niệm Doanh không đúng, trông như kìm nén muốn khóc hay không khóc.