Chương 52: Không cần (4)
Chương 52: Không cần (4)Chương 52: Không cần (4)
"Sao vậy?" Tay Tô Duệ xoa đầu cậu bé, khom người cười nói: "Ai khiến Niệm Doanh của chúng ta bị oan ức."
"Người nọ tới." Tiểu Hắc Đản nói: "Sau đó anh như vậy, rất sợ người ta mang anh đi."
"Ồ, người đâu?" Tô Duệ nói.
"Ở nhà bà Vương." Tiểu Hắc Đản nhón chân lên, nhìn vào trong giỏ trúc, không ngừng kinh hãi mà hô lên: "A, vịt, còn có rất nhiều trứng."
"Mẹ, mẹ bắt vịt, nhặt trứng ở trên núi à?"
"Ừ-" Tô Duệ gật đầu.
"Mẹ, mẹ rất giỏi!" Tiểu Hắc Đản nịnh hót, giơ ngón tay cái lên với Tô Duệ: "Buổi trưa chúng ta hâm một nồi vịt, rán trứng nữa nhé?"
"Được!" Tô Duệ dắt tay Niệm Doanh, đi tới bên cạnh bà Vương, hỏi: "Bác, mẹ Niệm Doanh tới sao?"
"Không phải!" Bà Vương dùng sức đeo giỏ trúc, Tô Duệ vội nâng giỏ ở phía sau.
"Là thư ký của ba chồng cháu."
"Ba chồng cháu!" Tô Duệ không khỏi nhíu mày. Lúc nguyên chủ dẫn Tiểu Hắc Đản bao lớn bao nhỏ đất từ quê nhà ngồi xe tới, Lâm Kiến Nghiệp đã lên đường thi hành nhiệm vụ theo đội. Mẹ Tô lo lắng con gái chưa từng đi xa nhà và xuống xe lạc đường ở Hoa Thành, nên đặc biệt lên trấn trên điện báo cho sui gia để họ hỗ trợ đến trạm xe đón vào ngày mấy tháng mấy.
Kết quả nguyên chủ dẫn Tiểu Hắc Đản đợi ở trạm xe mà không thấy một bóng người, còn tưởng rằng là nhà đã xảy ra chuyện gì, cầm địa chỉ lo lắng cả đường, khổ cực mà tìm tới. Nhưng cửa nhà không mở cho vào, đã bị bà vú tùy ý đuổi ra ngoài. Thế này còn chưa tính là gì, bọn họ không nên nhất là Lâm Kiến Nghiệp vừa hy sinh, tin tức còn chưa truyền tới quân khu, đã để vợ Chu Trường Cung tìm tới, trong lời nói không ngừng phóng đại tử trạng của Lâm Kiến Nghiệp, kích thích nguyên chủ mắc bệnh tim.
"Bác." Tô Duệ lấy giỏ trúc xuống giúp bà Vương ở trong sân, chỉ hai đứa trẻ: "Bác trông bọn chúng giúp cháu, cháu vào gặp vị thư ký này.
Bà Vương nhìn mặt Tô Duệ và Lâm Niệm Doanh, rõ ràng cảm thấy không đúng: "Được, cháu đi đi, người ở gian nhà chính."
Trương Ninh lên núi hái nấm, trong gian nhà chính chỉ có một thanh niên mặc trung sơn trang ngồi thẳng.
Thư ký Trương Nhâm Hiền đã thấy ảnh Tô Duệ, ảnh hai người Lâm Kiến Nghiệp và ảnh gia đình một nhà ba người trong album ở phòng làm việc của lão Lâm.
Thấy Tô Duệ đi vào, Trương Nhâm Hiền đứng lên, cười nói: "Chào cô, đồng chí Tô Mai, tôi là thư ký của phó bí thư Lâm, Trương Nhâm Hiền."
Sắc mặt Tô Duệ lạnh lùng vô cùng, cô ngồi xuống ở đối diện anh ta, quét mắt nhìn đồ dinh dưỡng chất đống trên bàn, đưa tay ra mời, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Anh qua đây có chuyện gì, nói thẳng đi."
Trương Nhâm Hiền sững sờ, chỉ nghĩ lần trước cô dẫn con đến cửa, bị tức, bây giờ còn buồn phiền trong lòng, hơn nữa Lâm Kiến Nghiệp vừa đi, tâm trạng cô có thể còn chưa ổn định, nên giải thích: 'Phó bí thư Lâm bận rộn công việc, ngày hôm qua bộ đội gọi điện thoại hỏi tình huống của cô với phó bí thư Lâm nên mới biết cô dẫn con tới ở quân đội."
Tô Duệ gật đầu, tỏ ý anh ta tiếp tục.
"Phó bí thư Lâm, không đi được...' Tô Duệ có thể không cảm thấy áp lực trên người cô trút xuống không ngừng hội tụ trong nhà, sức dãn giữa hai người căng thẳng như một dây cung kéo căng khiến cho thư ký Trương luôn biết ăn nói căng thẳng đến mức nói chuyện cũng khô cứng: "Để tôi ghé thăm cô và hai đứa trẻ thay phó bí thư Lâm, thuận tiện hỏi sau này cô có tính toán gì? Có ý kiến gì với việc nuôi hai đứa bé?"
"AI" Tô Duệ khẽ giễu cợt: "Có lòng."
Lâm Kiến Nghiệp chết hơn nửa tháng, tin tức truyền về đã chừng mười ngày mà bây giờ mới nhớ ra phái người đến, thật là giả dối!
Trương Nhâm Hiền thấy cô cười mà trong lòng đập thình thịch không ngừng, vạch cổ áo ra theo bản năng, lau mồ hôi trên trán: "Phó bí thư Lâm, thật, thật sự bề bộn nhiều việc..."
"Được rồi! Anh nói rõ ràng, tôi nghe cũng biết." Mặt Tô Duệ không cảm xúc, cô vẫy tay xen lời anh ta: "Giúp tôi chuyển lời với ông ấy, yêu cầu duy nhất của Tô Mai tôi chính là mời ông ấy cùng với vợ, con trai bây giờ của ông ấy cách xa tôi và hai đứa trẻ, đừng có quấy rầy, đừng gây chuyện."
"Mấy ngày trước lần đó, tôi nhớ rõ ở trong lòng, lần kế nữa." Tô Duệ cầm một quả táo anh ta mang tới lên, một chưởng đánh nát ở trên bàn: "Tôi tất sẽ trả lại gấp đôi."
"Được rồi, mang theo đồ của anh mà cút đi"
Trước khi tới, thư ký Trương nghĩ tới các khả năng, cũng đã dự đoán Tô Mai thì khóc lóc gây rối như thế nào, sẽ nói yêu cầu như thế nào, duy nhất không nghĩ tới là cô sẽ lãnh lùng, tuyệt tình như thế.
"Đồng chí Tô." Thư ký Trương lặng lẽ nuốt nước miếng, khuyên nhủ: "Không thể nói như vậy, tôi biết trong lòng cô có oán hận, có tức giận. Dù cô không thông cảm với bí thư, không thích phu nhân, thì không thể nói 'Không lui tới": "Không can thiệp vào nhau”, càng không thể thể hiện ra ngoài."