Chương 511: Công việc (5)
Chương 511: Công việc (5)Chương 511: Công việc (5)
"Mỗi ngày cháu đều tự mặc mà." Tiểu Hắc Đản nói: "Quần trong nhà, có mẹ cháu luồn dây thun, có may thêm cúc. Có dùng thắt lưng hay không cũng không có việc gì, bình thường cháu chỉ dùng thắt lưng khi cần làm việc tiện hơn thôi."
Tiếu Vũ mỉm cười, gài lưng quần gọn gàng lại cho cậu ấy một lần nữa, kéo áo ấm, áo len, áo khoác xuống: "Được rồi, lên lầu, để tôi xem phòng ốc của các cháu sửa sang lại thế nào rồi?"
Tiểu Hắc Đản: "Đến lúc cháu nên luyện tập rồi."
"Không vội." Tiếu Vũ kéo cậu đi lên: "Lâm Niệm Huy, bây giờ cháu đang ở ký túc xá tập thể. Cháu phải có trách nhiệm với tập thể, mỗi ngày đều có người chuyên kiểm tra chấm điểm phòng ngủ. Phòng ngủ nào xếp hạng chót, tuần sau phải quét nhà vệ sinh. Cháu muốn mọi người vì một mình cháu mà bị trừ điểm sao?"
Tiểu Hắc Đản nhíu mày, không lên tiếng. Tuy rằng ngày hôm qua huấn luyện viên dạy bọn họ gấp chăn như thế nào, cũng nói sáng nay phải tới kiểm tra. Nhưng cậu ấy đã quen mặc quần áo xong thì đi liên, nên giờ trên giường vẫn là một mảnh lộn xộn.
Lên lầu, Tiếu Vũ dắt cậu ấy đi theo phía sau bọn nhỏ vào phòng, ánh mắt đảo qua từng giường từ trên xuống dưới.
Xếp chăn chỉ có ba người, mà không có lấy một người đủ tư cách.
"Cái nào là giường của cháu?"
Tiểu Hắc Đản chỉ vào cửa sổ bên phải.
"Tất cả lại đây." Tiếu Vũ vỗ tay, mở chăn của cậu ấy ra: "Quan sát."
Dứt lời, tay như đao cắt, nhanh chóng xếp chăn thành khối đậu hũ, cũng kéo ga giường, bày gối đầu.
"Nhìn rõ chưa?" Tiếu Vũ lần lượt nhìn thấy tám đứa nhóc. Mấy người gật đầu.
"Được rồi." Tay Tiếu Vũ vung lên, mở chăn của Tiểu Hắc Đản ra: "Gấp đi, tôi nhìn xem có mấy người đủ tư cách."
Tiểu Hắc Đản thường ngày ở nhà làm cái này, vụng về gấp lại. Chiếc chăn phồng lên giống như một cái bánh bao, so với khối đậu hũ mà huấn luyện viên yêu cầu thì kém xa.
Tiếu Vũ: "Làm lại!"
Tiểu Hắc Đản cũng không chịu thua, mở ra, kéo bốn góc chăn ra, trải phẳng chúng nó ra, lại gấp lại một lần nữa...
"Làm lại!"
"Làm lại!"
Mãi cho đến khi chuông tập hợp vang lên, chăn của Tiểu Hắc Đản cũng chưa được thông qua.
"Đi xuống tập hợp trước đi." Tiếu Vũ xoay người đi ra ngoài: "Sau khi tập luyện trở về, dùng điểm tâm xong lại tiếp tục."
Tôn Tiểu Lang lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm, túm lấy Tiểu Hắc Đản kéo ra cửa, nói: "Anh nghe ba anh nói, lúc trước ông ấy cũng gấp không tốt, sau đó ép mấy viên gạch lên trên mới làm được."
Tiểu Hắc Đản nghe xong thì hai tròng mắt sáng ngời lên.
"Chú tôi nói." Lớp trưởng tạm thời - Vinh Hiên nói: "Chăn ướt là gấp được rồi."
"Không được!" Đôn mập vừa leo từ trên giường Vinh Hiên xuống, lên tiếng phản đối: "Chăn ướt rồi thì buổi tối phải ngủ như thế nào?"
Vinh Hiên: "Nhưng quân khu làm gì có gạch chứ?"
Tiểu Hắc Đản đi theo mọi người đứng vào hàng, nghe huấn luyện viên ở phía trên phát biểu. Ánh mắt không khỏi rơi vào bức tường bên cạnh ký túc xá, bị tróc ra một lỗ hổng, chắc là sẽ không có người chú ý đâu nhỉ?
Cậu bé hạ quyết tâm, đi tập thể dục trở về, cậu ấy lập tức lặng lẽ vòng qua bức tường đó.
"Niệm Huy.' Hai tay Lâm Niệm Doanh ôm ngực, buồn cười nhìn Tiểu Hắc Đản đang cố gắng bò lên tường: "Em làm gì vậy, muốn chạy về nhà hả?"
Tiểu Hắc Đản sợ tới mức giật mình, quay đầu lại la lên một tiếng: "Anh nhỏ giọng một chút."
Lâm Niệm Doanh gật gật đầu, đi xuống dưới tường hai bước: "Mới tới một ngày đã chịu không nổi rồi sao?"
"Không phải." Tiểu Hắc Đản xoay người cưỡi ở trên đầu tường, móc một con dao gọt bút chì, chọn một viên gạch, cạy dọc theo bốn bên của nó, nói: 'Móc mấy viên gạch về đè chăn."
Lâm Niệm Doanh: "... Là ai gợi ý cho em ý tưởng này vậy?"
"Không được sao?"
"Phá hoại cơ sở hạ tầng của quốc gia, Lâm Niệm Huy, cháu có biết nghiêm trọng cỡ nào không?" Tiếu Vũ bưng hộp cơm đi tới, nhìn tiểu tử trên tường, mặt cứng đờ, quát lớn: "Còn không mau xuống!"
Tiểu Hắc Đản hậm hực thu đao nhỏ lại, xoay người nhảy xuống.
Tiếu Vũ sợ tới mức ném hộp cơm trong tay, xông tới đón người, đặt xuống đất, tức giận đến hai tay chống thắt lưng, quát: "Được lắm, lá gan rất mập!"
Tiểu Hắc Đản ỉu xìu: "Không cao lắm mà..."
Lâm Niệm Doanh vội vàng kéo tay áo cậu ấy xuống, ý bảo cậu đừng bĩu môi.
"Không cao lắm sao!" Tiếu Vũ liếc mắt nhìn đầu tường cao một mét bảy mét tám, rồi lại nhìn tên nhóc kia mà nghiến răng: "Được, cháu có năng lực! Cháu giỏi lắm! Lâm Niệm Huy, nằm sấp xuống, chống đẩy hít đất mười cái." Tiểu Hắc Đản lau mũi, nằm sấp xuống đất, bắt đầu chống đẩy.
Đôi mắt Tiếu Vũ lóe lên, hay lắm, động tác rất chuẩn.
"Nếu có lần sau, nhốt lại. Cháu có nghe rõ không?”
Hoàn thành xong mười cái, Tiểu Hắc Đản nhanh chóng đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Nghe rõI"
Tiểu Vũ nhặt hộp cơm trên mặt đất lên và vẫy tay với hai anh em: "Hai mươi phút ăn tối, đã trôi qua mười phút."