Chương 510: Công việc (4)
Chương 510: Công việc (4)Chương 510: Công việc (4)
Đối phương cầm lấy con dấu ấn vào nơi anh ký tên và hai quyển sổ sách. Sau đó viết cho anh một phần giấy chứng nhận quyên góp, cùng với sổ sách Lâm Niệm Doanh viết đều đưa cho anh nói: "Trung đoàn trưởng Triệu nhớ cất kỹ, sau nếu có vấn đề gì anh cứ tới tìm tôi, tôi làm chứng cho anh."
"Cảm ơn!" Triệu Khác cất kĩ đồ đạc vào trong túi, xoay người nói với Dương Đồng Quang: "Đồng chí Tô nhà tôi nhớ ba đứa nhỏ, muốn ở chỗ anh làm đầu bếp miễn phí."
Dương Đồng Quang kinh ngạc nhướng mày: "Tôi có thể hiểu là đến căn tin chúng tôi làm việc không cần tiền lương, phải vậy không?”
Triệu Khác gật đầu.
Bộ trưởng Tài Chính ngạc nhiên trong chớp mắt, ngược lại cười nói: "Bếp chính phòng bếp hôm qua còn đang nói với tôi thiếu nhân sự, cần hai người đến giúp việc."
Dương Đồng Quang gật đầu: "Được."
"Mọi người nên tìm người giúp đỡ. Đồng chí Tô nhà tôi bị bệnh tim nặng, không làm được việc nặng. Cô ấy đến đây vì lo lắng cho bọn nhỏ. Hơn nữa, chúng tôi sẽ không ở Bắc Kinh lâu, khoảng hai tháng nữa chúng tôi sẽ quay lại miền nam.
Bốn giờ rưỡi sáng, Triệu Khác mở mắt ra theo thói quen, cầm lấy đồng hồ đeo tay trên tủ đầu giường nhìn. Anh nhẹ nhàng rút bàn tay Tô Mai đang gối dưới gáy ra, vừa định vén chăn xuống giường, bên hông đã bị kéo lại. Tô Mai mơ mơ màng màng ngồi dậy theo.
"Còn sớm mà." Triệu Khác vuốt ve mái tóc rối bời của cô: "Ngủ thêm một lát nữa đi."
"Em muốn đi hợp tác xã cung tiêu mua chút thịt, gói bánh bao cho bọn Tiểu Hắc Đản mang đi."
Triệu Khác bật cười: "Hôm qua mang theo nhiều thịt như vậy, làm sao có thể ăn xong nhanh như vậy chứ? Hơn nữa, trong nhà cũng không còn phiếu mua thịt, đúng không?”
Tô Mai sửng sốt, đầu óc có vài phần thanh tỉnh: "Hết rồi..."
Triệu Khác võ vai cô: "Ngủ đi, ngủ thêm một chút, cơm nước xong, anh sẽ dẫn em đi báo cáo."
Tô Mai nghe lời nằm xuống, ôm chăn nói: "Có phải lúc này bọn họ cũng nên thức dậy rôi hay không?"
"Không sớm như vậy." Quân bộ tập trung ở dưới lầu lúc 5:30. Sở dĩ mỗi ngày anh đều mang theo con dậy sớm một tiếng là bởi vì nơi ở của bọn họ là ở phía Nam, cách quân bộ quá xa.
Quân bộ không thức sớm như vậy, nhưng Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh, Triệu Cẩn theo Triệu Khác huấn luyện hơn nửa năm, đã dưỡng thành thói quen, đến đúng giờ là tự nhiên sẽ tỉnh từ lâu.
Lâm Niệm Doanh, Triệu Cẩn lớn hơn một chút, biết không thể ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi. Nên một người thì tiếp tục nằm trong phòng lặng lẽ ôn lại mấy từ tiếng Anh. Một người lặng lẽ đứng lên, sau khi rửa mặt thì xuống lầu, hoạt động khớp tay chân, chạy tại chỗ một chút.
Tiểu Hắc Đản cũng không quan tâm nhiều như vậy, xoay người ngồi dậy, há miệng gào thét: “Thức dậy thôi!
Bốn mươi lăm đứa trẻ, phân ban dựa theo lớp văn hóa, Tiểu Hắc Đản là đứa nhỏ nhất trong lớp hai. Tôn Tiểu Lang cùng lớp với cậu, ở cùng một ký túc xá, còn ngủ cùng giường với cậu ấy, nghe vậy lập tức đứng lên, nhanh chóng mặc quần áo nhảy xuống.
Những người khác còn mơ màng, từng người một bò dậy theo. Một ký túc xá tám người, bọn họ ầm ï đi cùng nhau, trái phải và đối diện cửa cũng tỉnh theo. Trong ký túc xá không có đồng hồ, mọi người cũng không biết thời gian cụ thể, mặc quần áo rồi đi theo xuống lầu.
Huấn luyện viên Tiếu Vũ nghe tiếng động trên lâu, cầm lấy đèn pin dưới gối, quét mắt nhìn đồng hồ trên tường, khoác áo lên, hai tay ôm ngực, đứng ở cửa cười nói: "Ngủ không được sao? Thức dậy sớm như vậy."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tiểu Hắc Đản.
Tiểu Hắc Đản thong thả đi xuống lầu, giơ tay kính chào anh ấy: "Báo cáo thây giáo hướng dẫn, lúc cháu ở nhà cũng thức dậy tập luyện vào giờ này."
Tiếu Vũ liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen của cậu bé, đôi mắt trong suốt: "Lâm Niệm Huy!"
"Gói"
Tiếu Vũ nhìn lướt qua cổ áo của cậu bé, còn có thắt lưng bên hông: "Sửa sang lại cách ăn mặc.”
Tiểu Hắc Đản sửng sốt một chút, nhìn quần áo của mình một chút, không thành vấn đề mà, không phải ăn mặc rất đẹp à?
Tiếu Vũ khẽ thở dài một tiếng, mặc quần áo vào, một bên cúc nút áo, một bên nói với cậu ấy: "Xem lại đi, cổ áo phải thẳng, vạt áo trước ngực và dưới thắt lưng không thể để phồng lên, còn có..." Tiếu Vũ gõ gõ cổ tay cậu ấy: "Tay áo ấm không được để lộ ra ngoài, dây giày phải buộc kỹ."
Tiểu Hắc Đản mím môi, dựa theo yêu cầu của anh ấy mà chỉnh cổ áo, thắt lưng cài lỏng lẻo. Bởi vì ăn mặc dày, cậu ấy xoay sở cài đi cài lại nhưng cũng không thể phát huy tác dụng của thắt lưng, không lộ vòng eo nhỏ nhắn.
Tiếu Vũ nhận lấy thắt lưng trong tay cậu ấy, cởi bỏ nút quân phục của cậu, phát hiện chẳng những áo ấm, áo len, áo khoác nhỏ không được kéo phẳng mà quần phía dưới cũng không mặc tốt. Quân to, lưng quần rộng nửa gang tay, phần dư ra đều bị cậu ấy gom lại phồng lên đằng trước: "Ở nhà cháu không tự mặc quần áo sao?"