Chương 509: Công việc (3)
Chương 509: Công việc (3)Chương 509: Công việc (3)
Triệu Khác cười nhẹ nói: "Sao chỉ mới nhìn em mấy lần mà anh lại động tâm muốn cưới đây?"
"Da mặt dày!" Tô Mai nhịn không được cúi đầu cắn một cái trên mặt anh, nằm trong lòng anh nói: "Cũng không biết ngày đầu tiên của ba đứa Tiểu Hắc Đản bọn nó có thích ứng hay không?”
Triệu Khác kéo chăn lên che lấy vai cô, thuận theo mái tóc xõa tung của cô, ôm lấy cô nói: "Nhớ bọn nhỏ à?"
"Trống rỗng, trong phòng yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng hốt."
"Anh thấy em cũng đâu có rảnh rỗi." Triệu Khác vuốt ve lưng cô nhẹ nhàng võ: "Giặt một đống quần áo, còn sao chép sổ sách, lại còn làm ra thêm một mô hình xe quân đội nữa."
"Vẫn không ổn đâu." Tô Mai lạc giọng.
"Hay là" Triệu Khác suy nghĩ: "đến nhà ăn của Hướng đạo quân nấu ăn cho chúng nó..."
Tô Mai ngồi dậy trong lòng anh, kích động nói: "Được không?"
"Ngày mai khi đưa tiền anh sẽ nói."
"Vậy... người khác sẽ nói rằng chúng ta đổi tiền lấy công sao?" Lương của căn tin quân đội cũng không thấp.
Triệu Khác: "Chúng ta không cần tiền lương."
"Được." Tô Mai vừa đáp vừa quay sang nhìn Tiểu Du Nhi đang ngủ say trên giường lại buồn rầu nói: "Còn Tiểu Du Nhi tính sao bây giờ? Em đi làm, đưa đón nó chắc chắn sẽ không thuận tiện."
"Có hai cách." Triệu Khác một lần nữa ôm cô vào lòng: "Một là em mang theo nó đến căn tin làm việc; hai là để cho chị Lý hoặc tiểu Mã đưa đón."
Tô Mai suy nghĩ một chút: "Ngày mai em hỏi thằng bé xem nó có muốn đi với em đến căn tin hay không."
"Ừm”" Sợ cô đi làm về bận rộn mệt mỏi, Triệu Khác lại dặn dò: "Chúng ta không lấy tiên lương, em đến đó chỉ có thể nấu cơm làm món ăn, đừng làm công việc nặng nhọc."
"Được."
Vì để Dương Đồng Quang đồng ý cho Tô Mai đi làm, sau khi Triệu Khác dùng điểm tâm xong đã ngăn cản Triệu Nho Sinh đang muốn đi làm lại, chuẩn bị gom góp tiền: "Ba, cho con hai ngàn tiền tiêu vặt đi2"
Triệu Nho Sinh theo bản năng sờ sờ túi tiên: "Không có, ngày hôm qua đều bị mẹ cậu cướp đi cho ba đứa Tiểu Cẩn rồi."
"Haizz.' Triệu Khác thở dài một tiếng, vờ nói: "Quả nhiên là con không phải là đứa con ba thương yêu mà. Quên đi, coi như đời này con cùng ngài không có duyên ba con..."
Triệu Nho Sinh cau mày: “Chờ đã."
Dứt lời liền vội vàng đi lên lầu, cầm một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho anh: "Đây nè! Tất cả đều ở đây, con lấy hai ngàn, cho anh hai con một ngàn, còn lại một ngàn để giành cho Tiểu Chương đi."
Được rồi, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đỡ phải để một ngày nào đó anh hai khóc lóc với ông ấy hai ba tiếng, ba lại đưa hết tiền trong túi cho anh ta.
Triệu Khác lật xem sổ tiết kiệm, vỗ vai Triệu Nho Sinh: "Đồng chí Triệu yên tâm đi, con vẫn rất yêu ba."
Tiểu Du Nhi ở bên cạnh nhìn mà sửng sốt, đợi ba cậu cầm sổ tiết kiệm rời đi. Cậu quay đầu lại nhìn mẹ cậu đang ở phòng bếp rửa chén một chút, vội vàng nhào tới ôm lấy chân ông nội kêu lên: "Đồng chí Triệu, con cũng rất yêu ông, cho con mười xu mua kẹo ăn đi ạ?"
Đồng chí Triệu trống rỗng, không có mười xu thế là đưa cho cậu nhóc một khối đường.
Tiểu Du Nhi không nỡ ăn, cầm chặt chạy thẳng đến nhà trẻ, tiến đến trước mặt cô bé nhỏ nhà người ta, đưa tay nói: "Cho bạn ăn kẹo nè."
Cô bé tỉnh xảo giống như búp bê nói cảm ơn bằng giọng sữa, sau đó lắc đầu nói: "Mẹ không cho ăn kẹo, mình là một đứa trẻ ngoan."
"AI" Tiểu Du Nhi giật mình, ngơ ngác thu tay lại.
Buổi trưa, Tô Mai tới đón cậu về nhà ăn cơm, cậu bé nhỏ cúi đầu, giống như quả cà tím bị dập vậy.
"Có chuyện gì vậy con? Nhà trẻ có vui không?”
"Em gái xinh đẹp không hợp với con, không vui."
"Cãi nhau?"
"Không, con cho bạn ấy kẹo nhưng bạn ấy không ăn, con thích ăn kẹo như vậy, bạn ấy lại không thích. Haizz." Tiểu Du Nhi thở dài thật dài, uể oải nói: 'Không có cùng sở thích ăn uống, không có gì để nói."
"Ha ha. Tiểu Du Nhi, sao con lại đáng yêu như vậy." Tô Mai nhịn không được hôn lên khuôn mặt đứa nhỏ: "Ngày mai mẹ muốn đến chỗ quân đội của mấy anh con làm, con có muốn đi theo mẹ không?"
"Không đến nhà trẻ sao?"
"Ừm."
Tiểu Du Nhi có chút do dự: "Con không nỡ xa em gái xinh đẹp."
"Không phải con nói con với người ta không có tiếng nói chung sao?”
"Không nói chuyện nhưng nhìn thấy trong lòng cũng vui mừng." Tô Mai: ”...'
Triệu Khác tan ca cầm sổ tiết kiệm đến ngân hàng rút ba trăm, gom đủ hai ngàn sau đó đến trại huấn luyện hướng đạo của quân đội.
Sáng sớm anh đã gọi điện thoại cho Dương Đồng Quang, sau khi xuống xe được Dương Đồng Quang chờ ở cửa lớn dẫn đến phòng tài chính.
Triệu Khác đưa tiền và sổ sách.
Bộ trưởng tài chính trịnh trọng nói cảm ơn anh, kiểm tra sổ sách và tiền bạc, viết chỉ tiết nguyên nhân và số tiền quyên góp: "Trung đoàn trưởng Triệu, phiền anh viết tên người quyên góp."
Triệu Khác nhận lấy bút đưa tới, ký tên mình lên.