Chương 508: Công việc (2)
Chương 508: Công việc (2)Chương 508: Công việc (2)
Tô Mai gật gật đầu: "Trong nhà chỉ còn lại đứa nhỏ này, không có ai chơi chung nữa nên tôi dẫn bé đến xem tình hình nơi này của mọi người."
Cô Vương dẫn họ tham quan trường, đi đến văn phòng: "Tiền cung cấp hàng tháng cho trẻ em là năm đồng, khoản phí này chúng tôi không chia theo cá nhân. Ăn ngày ba bữa, về phần thức ăn cô cứ yên tâm, mỗi tháng ăn ít nhất sáu bữa thịt, ba ngày một quả trứng, trái cây nửa quả hoặc một quả. Bánh ngọt và bánh hấp sẽ được phát một lần vào buổi sáng và buổi chiều giữa các tiết học. Sau khi vào trường, trẻ sẽ được phát một chiếc khăn nhỏ và một miếng xà phòng."
Điều này tương đương với việc di dời nguồn cung cấp thực phẩm cho trẻ em.
"Chúng tôi không ăn ở trường được không?"
"Cái này..." Cô Vương do dự nói: "Không phải là không được, tôi chỉ sợ bọn nhỏ không hòa hợp với nhau. Thử nghĩ xem giữa buổi sáng và giữa buổi chiều thầy cô có phát hoa quả và bánh ngọt, người khác có nhưng đứa nhỏ thì không, thời gian dài..."
Sự lo lắng của giáo viên không phải là không có lý do.
"Vậy một tháng chúng tôi nộp hai đồng tiền, chỉ ăn trái cây điểm tâm trong giờ học thì sao?"
Cô Vương: "Có nhiều phụ huynh đều nói như vậy, nhưng tất cả mọi người đều trả hai đồng rưỡi."
Tô Mai sờ sờ đầu Tiểu Du Nhi: "Thích nơi này không?”
Tiểu Du Nhi quay đầu lại nhìn bập bênh trong sân và con ngựa gỗ lắc lư: "Mẹ ơi, con có thể lái xe của con tới đây không?"
"Con hỏi cô Vương xem." Tô Mai cười nói.
"Cô ơi con có thể đem chiếc xe quân đội của con tới đây không?" "Con lái tới đây, các bạn khác đều mượn thì làm sao?" Cô Vương cười nói: "Chẳng lẽ chơi theo vòng tính phí à?"
"Không nhận nữa" Tiểu Du Nhi suy nghĩ một chút trả lời: "Ngày mai ba sẽ đưa tiền cho mấy anh, để bọn họ ăn cơm."
Cô Vương không nghe rõ, không khỏi nhìn về phía Tô Mai.
Tô Mai cười nói: "Khi xe mới vừa tới, bọn nhỏ lái xe ra ngoài chơi, những đứa nhỏ khác trong đại viện nhìn thấy kỳ lạ muốn mượn chơi, bọn nhỏ không muốn lại không chịu được nên nảy ra chủ ý xấu này, chơi theo vòng tính phí."
"Chỉ là đánh cuộc với sự bực tức nhưng điều không ai nghĩ tới là có thể kiếm tiên bằng cách này. Chỉ với nửa tháng ngắn ngủi đã kiếm được năm triệu chín trăm bốn mươi ba ngàn, tôi và cha cậu bé vừa nghe đã sợ, nếu để cho người ta biết còn tưởng rằng chúng tôi muốn đi theo con đường chủ nghĩa tư bản ấy chứ."
Cô Vương nghe trong lòng "lộp bộp' một tiếng. Ngày Tết Nguyên Tiêu, khách trong nhà và mọi người ngồi trong phòng khách nhắc tới con nhà họ Triệu cho thuê xe, có người ngay lúc đấy tính toán số tiền kiếm được, mặc dù không cao như Tô Mai nói nhưng cũng không kém bao nhiêu. Cho đến khi nghe được số tiền cụ thể, Cô Vương cũng không lấy làm ngạc nhiên nhưng câu nói làm cho cô ngạc nhiên chính là câu cuối cùng của Tô Mai 'muốn đi theo con đường chủ nghĩa tư bản, phải biết rằng em chồng của mình đang chuẩn bị mua xe cho thuê.
"Vậy ý của cô là quyên góp tiền cho căn tin hướng đạo quân?"
"Ngày mai quyên góp." Tô Mai cười giải thích: "Thu tiên và cất giữ tài khoản đều do gia đình chúng tôi trong trại làm, cậu bé chỉ là một đứa trẻ tám tuổi chưa từng học qua những kiến thức này, chắc chắn sẽ hơi lộn xộn khi ghi chép. Tôi sẽ theo dõi, viết lại và giao nộp bằng tiền. Tất nhiên, tôi cũng sẽ mang theo sổ tài khoản cũ khi giao nộp để mọi người xem qua, so sánh hai bên và lập biên bản."
Điều này được xem xét rất chu đáo, không để lại một chút nhược điểm cho người khác. Cô Vương không khỏi nhìn Tô Mai với cặp mắt khác xưa, trong lòng thâm lo lắng, sợ chú mình lấy tiền mà tìm người mang xe về xưởng đồ chơi sẽ trở thành một trò đùa.
Sau đó, khi Tiểu Du Nhi đã sẵn sàng nhập học, cô Vương viện đại một cái cớ xong lên xe quay trở lại đại viện quân khu.
"Tiểu Du Nhi." Tô Mai cùng cậu bé ở trong sân chơi bập bênh và cưỡi ngựa gỗ nhỏ một lát, cúi người hỏi bé: "Con muốn bây giờ bắt đầu vào lớp học, hay là ngày mai lại đến?"
Lớp nhỏ lúc này đang nghịch chiếc khăn mùi xoa, Tiểu Du Nhi thò đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng trên người cô bé trông như búp bê ngồi ở hàng thứ nhất, chớp mắt: 'Mẹ, bạn ấy thật xinh đẹp!"
Đây là nhà trẻ do khu quân sự và viện hàng không hợp tác tổ chức, bên trong có đứa nhỏ nào không ăn ngon mặc đẹp đâu.
Tô Mai vuốt đầu bé, cười nói: "Muốn chơi với bạn ấy?"
"Đúng vậy, muốn đưa hết đồ chơi cho bạn ấy."
Tô Mai giật giật khóe miệng, đêm đó liền nhịn không được kéo khuôn mặt tuấn tú của Triệu Khác cười nói: "Trung đoàn trưởng Triệu, anh khi còn bé có phải giống con trai anh hay không, vừa nhìn thấy cô gái xinh đẹp đã đi không nổi?"
Triệu Khác buông sổ sách Tô Mai viết tay xuống, cầm lấy tay cô, ôm eo kéo cô vào lòng: "Không chỉ khi còn bé mà hiện tại anh nhìn thấy cô gái xinh đẹp cũng không đi nổi. Nếu không”