Chương 507: Công việc (1)
Chương 507: Công việc (1)Chương 507: Công việc (1)
Tiểu Du Nhi bĩu môi, buồn bực nói: "Thế bao giờ con mới lớn lên?"
Tô Mai giơ bốn ngón tay ra: "Bốn năm nữa."
"Đi thôi."
Triệu Khác ôm cậu bé xoay người nói: "Bọn nhóc đã đi vào trong hết rồi."
Tần Thục Mai liên tục lau nước mắt. Tô Mai giơ hai tay lên vẫy vẫy với đám Tiểu Hắc Đản ở sau cửa, ra hiệu viết một phong thư.
Cậu bé gật đầu cười.
Trên đường rời khỏi quân đội, Triệu Nho Sinh đã bị Tần Thục Mai đuổi đi làm, Triệu Khác mang theo Dụ Lan đi cùng.
Triệu Khác lái xe đưa Tần Thục Mai, Tô Mai và Tiểu Du Nhi về nhà.
Đến cửa nhà, Tần Thục Mai đưa ra một phong bì cho Triệu Khác nói: 'Mẹ bổ sung thêm số tiên này, gom đủ thành một ngàn bảy, con tranh thủ thời gian đưa cho phó sư trưởng Dương."
Vừa rồi nhiều người, bà thấy Dương Đồng Quang rất bận rộn nên không tiện đưa ra.
Triệu Khác nhìn về phía Tô Mai.
Tô Mai suy nghĩ một chút: "Ngày mai hãy đưa đi, lát em sẽ sao chép sổ sách ra thêm một bản nữa, đến lúc đó anh đưa tiền và phần em chép cùng lúc luôn để cho bọn họ viết một tờ ghi chú hoặc lập biên bản."
Bằng cách này, sau này nếu có ai trở mặt, họ cũng coi như có hai cái bảo hiểm, thêm một phần bằng chứng nữa.
"Ừm" Triệu Khác nói: "Anh để sổ trong ngăn bàn trong phòng nhi đồng ở trại."
Tô Mai gật đầu, vừa ôm Tiểu Du Nhi vừa đỡ Tần Thục Mai xuống xe. Ba người một đường bước vào sân, nhìn từng chiếc xe quân đội đậu cạnh nhau, trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm giác cô đơn trống rỗng.
"Mẹ mẹ, con muốn lái xe." Tiểu Du Nhi động đậy muốn xuống đất.
Tô Mai buông Tần Thục Mai ra, thả thằng bé xuống, đi tới trước xe của cậu bé, giúp cậu quay đầu, lắc xe: "Được nhưng đừng ra khỏi đại viện nhé."
"Dạ vâng." Tiểu Du Nhi lên tiếng, mở cửa xe ngồi lên xe, lái xe ra khỏi sân.
"Mẹ." Tô Mai đỡ Tần Thục Mai vào phòng, nói: "Mẹ muốn lên lầu nghỉ ngơi hay là ngồi dưới lâu một lát?"
Tần Thục Mai nhìn căn phòng trống rỗng, có chút buồn bã: "Đỡ mẹ lên lầu đi."
Tô Mai đáp 'Vâng' một tiếng rồi đỡ bà ấy lên lầu nằm xuống, giúp bà ấy ấn hai chân, xoa bóp hai đầu gối vài lần, đợi bà ấy thoải mái ngủ thiếp đi mới buông tay ra đắp chăn cho bà ấy sau đó lặng lẽ đi ra.
Đứng ở ban công nhỏ, Tô Mai nhìn về phía trước cửa, Tiểu Du Nhi đang chậm rãi lái xe vòng vòng quanh đó, Tô Mai thở phào nhẹ nhõm xuống lầu mở cửa phòng nhi đồng.
Trong căn phòng bừa bộn, Dụ Lan và Tần Thục Mai giúp thu dọn quần áo, lại bị Triệu Khác yêu cầu giảm bớt đồ lại, mỗi người chỉ mang theo hai bộ nội y, quần áo dài tối màu, còn lại không được phép mang theo.
Nghe nói quân đội sẽ phát thêm, đồ lót thì không nói tới, còn áo len đỏ tươi và quần tây mặc ngoài quân trang sẽ không đẹp, nếu bị giáo quan bắt gặp sẽ bị phạt.
Ngay giây phút ấy, bất kể là Tân Thục Mai, Dụ Lan hay là Tô Mai đều hối hận, lúc mua quần áo họ chỉ chọn những bộ quần áo xinh đẹp, không hề để ý đến việc chọn màu tối hay màu xanh quân đội kial
Ngồi trên chiếc giường nhỏ màu đen, Tô Mai nhặt quần áo của ba người vuốt phẳng, gấp lại từng cái một cất vào tủ. Sau đó đem quần áo và ga trải giường cũ vừa được thay ngâm trong chậu lớn, chăn đệm thì phơi trên ban công tầng hai, cất gọn các loại đồ chơi, sách vở, nhạc cụ, lau bàn sạch sẽ, khóa kĩ bình gas, sàn nhà lau sạch sẽ, mở cửa sổ cho ánh mặt trời chiếu vào.
Nhìn căn phòng sạch sẽ, Tô Mai nhất thời có chút giật mình, trong lòng vừa trống rỗng lại vừa chua xót.
"Mẹ."
"Ừ" Tô Mai lau khóe mắt, nhanh chóng ra khỏi phòng nhi đồng.
Trong sân, Tiểu Du Nhi nằm trên vô lăng, buồn bực nói: "Không vui."
Buổi sáng còn có mấy hàng xe, hiện tại chỉ còn cậu bé một mình lái xe, không ai cướp đường cũng không ai nhường đường, cô đơn vắng lặng ngay cả đối tượng nói chuyện cũng không có.
Tô Mai mở cửa xe, ôm đứa nhỏ xuống, cười nói: "Tiểu Du Nhi có muốn đi học hay không?”
"Mẹ, chúng ta phải về nhà sao?"
"Còn một khoảng thời gian nữa chúng ta mới về nhà. Hai ba tháng tới Tiểu Du Nhi đến nhà trẻ ở đây được không?"
"Nhà trẻ ở đây trông như thế nào? Giáo viên có đẹp không? Các bạn có vui không?”
"Mẹ cũng không biết." Tô Mai cười nói: "Hay là chúng ta đi xem một chút?"
Tiểu Du Nhi chân chờ một chút rồi khẽ thở dài: "Vâng, vậy đi xem một chút."
"Ha ha, nhóc tinh quái!" Tô Mai gõ nhẹ vào trán cậu bé, tìm chị Lý hỏi địa điểm của nhà trẻ, ôm Tiểu Du Nhi đến đấy. Môi trường tốt hơn nhiều so với quân đội của họ về mọi mặt.
Cô giáo Vương tiếp đãi bọn họ, người cũng ở đại viện, đối với mấy đứa nhỏ Triệu gia có thể nói là ấn tượng sâu sắc: 'Ba đứa lớn đi nhập ngũ hết rồi à?" Sáng sớm đi ra đã thấy gia đình xách hành lý đưa ba đứa lớn vào bộ chỉ huy quân sự.