[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 506 - Chương 506: Nhập Ngũ (3)

Chương 506: Nhập ngũ (3) Chương 506: Nhập ngũ (3)Chương 506: Nhập ngũ (3)

Tô Mai sợ ba đứa trẻ không được ở cùng một ký túc xá nên chia mỗi thứ làm ba phần, bỏ tất cả vào trong rương mây.

Triệu Khác thì giúp ba đứa trẻ thu dọn sách vở. Dụ Lan thì đưa mấy đứa khác đi học, sau đó cùng Tần Thục Mai sắp xếp quần áo lót, đồ mặc mùa thu và quần áo bằng vải sợi.

Triệu Trác tiễn Tư lệnh Quý và Cảnh vệ viên về, sang khi sang đây xem thì bật cười: "Bộ đội sẽ phát mọi thứ từ đầu tới chân. Mọi người có cần phải làm như vậy không? Chẳng khác nào dọn nhà."

"Bên trong là quần áo và đồ dùng hàng ngày. Trong đó cũng đâu có quy định không được mang mấy thứ này." Dụ Lan nói.

"Mùa xuân mưa nhiều, quân nhân lại huấn luyện bất kể mưa hay nắng, mang nhiều quần áo chút sẽ tốt hơn."

Sau khi sắp xếp xong quần áo, Tân Thục Mai và Dụ Lan lại chia tiền cho ba đứa nhỏ.

Du Lam: "Cầm lấy, ăn ở nhà ăn không no hoặc không ngon thì bỏ ít tiền cho đầu bếp, bảo họ xào cho món khác hoặc thêm thức ăn cải thiện một bữa."

Tần Thục Mai thì lân lượt ôm từng đứa một, viền mắt dân đỏ lên: "Nhỏ như vậy... Đúng là không nỡ chút nào!

Trong phòng khách, Triệu Nho Sinh đi đi lại lại vài vòng rồi đi sang bên này, lần lượt cho mỗi đứa một cái huân chương: "Nếu thấy khổ quá không kiên trì được nữa thì hãy nhìn cái này. Ông nội, bác cả và ba các cháu đều từng trải qua những bước chân như vậy, đổ mồ hôi sôi nước mắt bước tới phía trước."

Ba người lật xem một cái, rõ ràng rất thích nên mỉm cười nói: "Cảm ơn ông nội!"

"Ừ!" Triệu Nho Sinh cởi các cúc thứ hai trên bộ quân trang ra, lấy một cái khăn tay ra trước cái nhìn soi mói của bạn già. Bên trong là một chồng tiền khá dày. Ông ấy lần lượt phát cho mỗi đứa một xấp, sau đó do dự nói: "Có nhiều quá không?"

Tần Thục Mai trừng mắt nhìn Triệu Nho Sinh và nói: "Nhiều cái gì mà nhiêu? Chỗ đó mới được mấy đồng."

Dứt lời, bà ấy đoạt lấy khăn tay của ông ấy rồi chia hết số tiền còn lại thành ba phần, nhét vào tay cho ba anh em: "Đừng để bản thân bị đói, bị lạnh. Thiếu cái gì thì cứ mua cái đó, chúng ta có tiền."

Triệu Nho Sinh nhướng mày nói: "Bà dạy chúng như thế thì khi lớn lên chúng sẽ vung tay tiêu tiền như nước cho xem."

"Đi đi." Tân Thục Mai tức giận đẩy ông ấy.

"Ở đây không có việc của ông, mau đi làm đi."

"Tôi... Tôi xin nghỉ rồi." Triệu Nho Sinh cũng muốn tiễn cháu mình đi nhập ngũ.

"Không cần, chúng tôi có nhiều người như vậy, đâu có thiếu ông." Tân Thục Mai lại thôi thúc Triệu Nho Sinh.

Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản thấy vẻ mặt tủi thân của ông ấy thì không nhịn được muốn cười.

"Mẹ."

Triệu Trác đỡ mẹ mình, bất đắc dĩ nói: 'Nhà người ta đều là cả đại gia đình đi tiễn con cháu đi nhập ngũ, chúng ta không có ba đi cũng không hay."

Cả nhà tiễn con cháu đi nhập ngũ thực sự không nhiều. Lúc này, nhà nào cũng đông con cháu không giống hậu thế, con một là cục cưng, đi thi hay làm gì cũng có cả nhà theo. Tại cửa bộ quân sự, Tô Mai nhìn một lượt, đếm qua đếm lại thì nhà bọn họ tới là đầy đủ nhất.

Dương Đồng Quang đứng ở cửa điểm danh từng người một, gọi tới tên nào là đứa trẻ đó sẽ xách hành lý mà phụ huynh chuẩn bị cho bước tới. Lúc vào cửa sẽ có người chuyên kiểm tra hành lý. Đồ chơi và một số món ăn nhiều dầu mỡ hoặc không để lâu được sẽ bị lựa ra. Chỉ có bốn mươi lăm người nên chẳng mấy chốc đã gọi tới Tôn Tiểu Lang, Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh và Triệu Cẩn.

Tô Mai lần lượt ôm bọn nhỏ: "Nhớ viết thư về nhà đấy, muốn ăn cái gì thì nói với mẹ một tiếng, mẹ sẽ gửi cho các con."

"Dì Tô." Tôn Tiểu Lang kéo kéo vạt áo Tô Mai.

"Cháu có thể viết thư cho dì không?”

Tô Mai xoa xoa đầu cậu bé: "Được chứ, cháu muốn gì thì cứ viết thư cho dì Tô, dì sẽ gửi cho Cháu."

"Hì hì... Vâng!" Tôn Tiểu Lang buông hành lý, không kìm được ôm Tô Mai một cái.

"Cảm ơn dì Tô."

"Lâm Niệm Huy, Lâm Niệm Doanh, Tôn Tiểu Lang, Triệu Cẩn..."

"Có!" Tiểu Hắc Đản lên tiếng, xoay người ôm Tần Thục Mai và Dụ Lan một cái rồi nhấc hành lý lên chạy thục mạng.

Lâm Niệm Doanh ôm Triệu Trác, Triệu Khác, do dự một chút rồi cũng ôm Triệu Nho Sinh một cái. Ông ấy vỗ vỗ lưng cậu bé, vành mắt đỏ lên lộ rõ vẻ không nỡ.

Triệu Cẩn ôm Tô Mai một cái, sau đó nhéo mặt Tiểu Du Nhi, vẫy vẫy tay với mọi người rồi cất bước đuổi theo hai em trai.

Tiểu Du Nhi mờ mịt trợn tròn mắt nhìn: "Sao lại không gọi nữa?"

"Ba, con cũng muốn đi." Sau khi nói xong, cậu bé định tụt xuống đất.

Tô Mai quay lại sờ khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Du Nhi, đè nén cảm giác buồn bã trong lòng, mỉm cười nói: "Người ta không nhận con, con đi thế nào được?"

"Vì sao lại không nhận con? Con ngoan lắm đấy nhé."

Triệu Khác: "Vì con còn quá nhỏ."
Bình Luận (0)
Comment