Chương 513: Công việc (7)
Chương 513: Công việc (7)Chương 513: Công việc (7)
"Triệu Khác, anh làm vậy là không đúng rồi, dù sao làm chuyện gì cũng phải theo thứ tự, có trước có sau. Tôi đã nói trước với anh từ khi còn ở quân khu, trước cả khi anh đưa cho người ta, anh cũng không hỏi xem chúng tôi có muốn hay không..."
Triệu Khác không có thời gian nghe anh ta nói nhảm: "Ngoại trừ cái này, còn có việc khác không?”
A..." Đội trưởng Đổng bị anh hỏi như vậy lập tức choáng váng.
Triệu Khác 'phanh' một tiếng, đóng cửa xe ở ghế sau, vòng qua đi vòng qua bên kia xe, mở ghế lái, nói với Tô Mai ở đối diện: 'Lên xe."
"Chú Triệu." Quách Linh bước lên ngăn ở trước xe: 'Bộ đội là một nơi xem trọng thực lực, tôi tin tưởng với tư cách làm Đội trưởng đội đặc chiến, thì chú cũng là coi như là người coi trọng năng lực cá nhân. Cháu tự tin mình không hề kém cạnh Quý Tỉnh Vũ, xin chú hãy cho cháu một cơ hội, để cho cháu có thể có thể cạnh tranh công bằng với cậu ta."
Tô Mai hạ cửa kính xe xuống, cười nói: "Ngoại trừ năng lực cá nhân, cháu còn quên hai điểm. Đó là tinh thân đồng đội và phẩm chất cá nhân, mà những thứ này, trên người cháu không có."
Sắc mặt Quách Linh trắng bệch, ánh mắt nhìn Tô Mai mang theo sự thù địch.
Triệu Khác hơi nhíu mày, vẫy vẫy tay với Cảnh vệ viên ở cửa.
Đối phương chạy tới, giơ tay kính chào với Triệu Khác rồi lôi kéo Quách Linh sang một bên nhường đường.
Bởi vì chậm trễ một chút thời gian, khi hai người đến trại huấn luyện Quân đồng tử, đã là 7:45. Bọn nhỏ đã dùng bữa xong từ lâu, đứng ở sân thể dục bắt đầu một ngày huấn luyện. Sân tập ở phía trước, không được cho phép thì không thể vào được.
Tô Mai thoáng thất vọng đi theo Triệu Khác đến bộ phận hậu cần điền vào đơn và lãnh giấy chứng nhận công tác.
"Anh đi rồi, nhớ đừng làm việc nặng."
Tô Mai gật gật đầu: "Buổi trưa nếu anh có thời gian, nhớ về nhà xem một chút, em có chút lo lắng cho Tiểu Du Nhi."
"Được."
Tô Mai không đi nhận giấy chứng nhận làm việc, mà vào bếp báo cáo, vừa vào cửa, đã bị Đầu bếp chính nhét một con dao thái: "Buổi trưa ăn mì củ cải, cắt mấy cái tôi xem."
Tô Mai hoạt động cổ tay, cầm lấy một củ cải rửa sạch, bỏ đầu đi đuôi, đặt lên bàn cắt thành lát mỏng, sau đó cắt thành sợi nhỏ.
Tay vừa hạ dao xuống, nhanh chóng cắt cả củ thành từng sợi dài.
Đầu bếp Hoắc lập tức đứng lên, tiến lại gần nhìn, nói: "Từng làm ở nhà ăn?"
"Ừm, ở nhà ăn nông khẩn của quân khu chúng ta hơn nửa năm."
"Chỉ nửa năm?"
"Trước khi tùy quân, ở quê cũng luyện qua."
Ừm, cái này đúng rồi, nếu không phải thường xuyên luyện tập, thì làm sao có thể có kỹ năng dùng đao tốt như vậy được!
Rèn luyện thể lực xong nhanh đói, chỉ ăn mì củ cải lại không no.
Tô Mai cắt củ cải, đầu bếp chính cùng với mấy vị chiến sĩ nấu ăn cũng không nhàn rỗi, nhào bột, vò bánh ngô, đưa lên lồng hấp.
Cắt xong hai chậu củ cải lớn, đầu bếp chính lại đưa chậu mì cho cô: "Nhào bột, se sợi mì." Quân đồng tử chỉ là mượn tạm nơi huấn luyện của quân bộ, hai ba tháng sau lại di chuyển đến nơi nào thì trước mắt ai cũng không biết, chỗ Tô Mai tới làm là căn tin lớn của quân bộ, cung cấp thức ăn cho hơn hai ngàn người ăn cơm. Cô vừa trộn bột, nhào bột, đồng thời se sợi mì, cùng làm việc này còn có bảy tám người nữa.
Mọi người xếp hàng theo thứ tự, mỗi người một chậu lớn một cái thớt.
Cái này so với nhà ăn nông khẩn lúc trước thì lớn hơn, cũng chính quy hơn nhiều.
Sau khi mì chín, Tô Mai truyên dị năng chảy qua cánh tay đang tê rân. Cô đứng sát cửa sổ không khỏi liếc mắt nhìn ra ngoài, khoảng nửa tiếng nữa là lúc mấy đứa nhóc sẽ đến ăn cơm.
"Đồng chí Tô." Quan sát hết cả buổi sáng, đầu bếp chính không khỏi nhìn cô với cặp mắt khác xưa, trong lúc nói chuyện cũng thân thiện hơn không ít: 'Mệt rôi đúng không, dưới bếp ấm áp, qua đó ngồi nghỉ ngơi đi."
Tô Mai cười gật gật đầu: "Đầu bếp, lát nữa có thể để tôi phát cơm cho quân đồng tử không?”
Đã biết mục đích tới đây của cô, nên đầu bếp chính cười nói: "Đến cửa sổ số 9 đi, bận rộn cả buổi sáng, đợi lát nữa, cô cứ đứng ở bên cạnh phát bánh ngô cho bọn họ đi."
"Được."
Đôi mắt Tô Mai trông mong nhìn từng đứa trẻ đang nhận bánh ngô từ trong tay cô xong lại chuyển sang bên cạnh nhận mì. Chỉ có điều, cô không thấy bóng dáng của mấy người Tiểu Hắc Đản, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy nói: "Ai, bạn nhỏ này, cháu có biết Lâm Niệm Huy, Lâm Niệm Doanh và Triệu Cẩn không?"
"Dì Tô!" Tôn Tiểu Lang vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ chạy tới, đẩy cậu bé trước mặt Tô Mai ra: “Sao dÌ lại tới đây?”
"Sao cậu lại chen ngang?" Cậu bạn nhỏ phía sau bất mãn nói. "Tiểu Lang." Tô Mai vừa đưa tổ ra ngoài, vừa vẫy tay với Tôn Tiểu Lang: "Cháu đứng bên cạnh trước đi."
"À." Tôn Tiểu Lang dịch sang một bên, nghiêng đầu nói: "Dì Tô, mấy người Tiểu Hắc Đản bị tiêu chảy."