Chương 514: Công việc (8)
Chương 514: Công việc (8)Chương 514: Công việc (8)
Tô Mai cả kinh, vội vàng quay đầu lại nói với một vị chiến sĩ nhàn rỗi gần đó: "Đồng chí, đồng chí, anh có thể thay tôi một lát không?"
Đối phương gật đầu, tiếp nhận công việc của cô.
Tô Mai vội vàng mở cửa và đi ra ngoài, tìm Tôn Tiểu Lang, hỏi: "Bọn họ đâu? Nghiêm trọng không?”
"Đang ở tại trạm y tế." Tôn Tiểu Lang giơ bốn hộp cơm trong tay lên: "Tô Mai, dì y tá nói, họ cần phải ăn đồ ăn nóng."
"Ừm, đưa hộp cơm của bọn họ cho dì đi." Tô Mai nhận lấy hộp cơm trong tay cậu ấy, vừa muốn đi phía sau xếp hàng. Vinh Hiên và Đôn mập tránh ra nhường chỗ cho cô, nói: "Dì, Tôn Tiểu Lang, mọi người đứng đây đi, chúng cháu đi ra phía sau."
Dứt lời, không đợi hai người trả lời, nhanh như chớp chạy ra phía sau.
Tô Mai phất phất tay với hai người: "Cảm ơn."
Vinh Hiên và Đôn mập thẹn thùng mím môi cười cười với cô.
"Tiểu Lang, bọn họ là bạn học của cháu sao?" Buổi sáng Triệu Khác nói với cô, bọn nhỏ dựa theo thành tích lớp văn hóa để phân lớp.
"Ừm, còn ở cùng ký túc xá với cháu và Tiểu Hắc Đản nữa."
Tô Mai mang theo Tôn Tiểu Lang hâm nóng cơm xong, lại đi đến khu cửa sổ xào nhỏ, mua sáu quả trứng luộc, nhét cho Tôn Tiểu Lang, Vinh Hiên và Đôn mập.
Mấy đứa nhỏ đều đói bụng, nói lời cảm ơn xong lập tức lột vỏ ra ăn.
Tô Mai thấy vậy, để Tôn Tiểu Lang ở lại căn tin ăn cơm.
Tìm người lấy một tờ giấy dầu, bọc mấy quả trứng gà nhét vào trong ngực, hỏi người ta vị trí trạm y tế rồi phất tay với ba người, ôm hộp cơm rời đi. Tiểu Hắc Đản sờ bụng đang kêu ùng ục, mặt nhăn lại: 'Dì ơi, con còn muốn đi vệ sinh.
Y tá còn chưa lên tiếng, Tiếu Vũ giơ bình truyền dịch lên, liếc mắt nhìn cậu ấy: "Còn đi được không?”
Hai chân Tiểu Hắc Đản run rẩy bò xuống giường, vứt giày ôm bụng khom lưng một bộ dáng ông cụ non, vội vàng nói: "Huấn luyện viên, cháu nhịn không được."
Tiếu Vũ cả kinh, một tay khác ôm lấy cậu ấy lập tức chạy vội vào nhà vệ sinh, vừa chạy còn nói: 'Mẹ nó, cháu cũng thật sự là, sữa mạch nha gì đó thì không mang theo, các cháu lại mang theo một bao thịt đầu heo làm gì. Đúng rồi, hôm qua không phải có người đặc biệt lục soát sao? Làm sao cháu đem nó vào được vậy?"
"Không... Không nói cho chú biết." Tiểu Hắc Đản đang nhịn tới đỏ mặt, nói.
Hộp mây có ngăn ẩn.
Tô Mai nhìn hai người cứ như vậy từ trước mặt mình chạy như một cơn gió thổi qua chạy vào nhà vệ sinh, lo lắng đi theo hai bước.
"Thím." Bụng Lâm Niệm Doanh cũng không thoải mái. Cậu ấy lấy gậy chống định đi xuống đất, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tô Mai ngoài cửa sổ: "Sao thím lại tới đây?"
Tô Mai vào phòng chào hỏi y tá và Triệu Cẩn, buông đồ xuống, nhận lấy bình truyền dịch trong tay cậu ấy: "Muốn đi vệ sinh sao, để thím đưa cháu qua."
"Không cần, cháu có thể tự mình làm được, thím vào phòng nghỉ ngơi một lát đi."
Tô Mai nhìn sắc mặt của cậu ấy tốt hơn nhiều so với Tiểu Hắc Đản, nên cũng không kiên trì nữa, vào phòng tìm y tá mượn chậu lấy chút nước, làm ướt khăn tay, lau mặt cho Triệu Cẩn, mở hộp cơm, cho cậu ấy uống chút canh mì, ăn một quả trứng gà.
Triệu Cẩn dần có chút sức lực, liên nhận lấy hộp cơm tự mình ăn. "Mẹ, sao mẹ lại vào đây được?" Quân bộ quản lý chặt chẽ, tình huống bình thì thường người nhà không vào được.
"Mẹ tìm được một công việc tạp vụ trong căn tin."
"Tạp, tạp vụ!" Triệu Cẩn cả kinh: "Có cực hay không?"
"Không mệt mỏi, cả buổi sáng cũng chỉ cắt rau, trộn mì."
"Chỉ cần làm mấy cái đó cho chúng con thôi ạ?"
Tô Mai chân chờ một chút, gật đầu.
Tiểu Hắc Đản ở trong nhà vệ sinh nghe Lâm Niệm Doanh nói Tô Mai tới, hào hứng đoạt lấy bình truyền dịch trong tay Tiếu Vũ, lập tức chạy đến trạm y tế.
Tiếu Vũ liếc mắt nhìn hai chân run run của cậu ấy, khẽ cười nhạo: "Chậc, còn rất có sức sống. Chiều nay, đừng quên tiếp tục huấn luyện đấy."
Tiểu Hắc Đản dừng lại, quay đầu lại tức giận nói: "Huấn luyện viên, chú là ác ma hả? Không thấy cháu gió thổi là bay sao?"
"Không thấy, tôi chỉ thấy cháu chạy rất nhanh."
"Mẹ cháu tới rồi, cháu có thể không chạy nhanh sao?"
"Niệm Huy!" Tô Mai nghe thấy tiếng thì đi ra, nhận lấy bình truyên dịch trong tay cậu ấy, ánh mắt dừng ở trên cổ tay cậu, bị truyên máu lên rồi. Vội vàng giơ cao tay lên, Tô Mai dẫn máu chảy về rồi nói: 'Có đau không?"
"Không đau, mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
"Mẹ nhớ con."
"Hê hê..." Tiểu Hắc Đản không tiện cười: "Lát nữa mẹ đi liền sao?"
Tô Mai đưa tay ra đỡ lấy Tiểu Hắc Đản: "Mẹ tìm được một công việc tạp vụ ở nhà ăn.”
"AI" Tiểu Hắc Đản sững sờ, đột nhiên phấn khởi nói: "Vậy mỗi ngày đến giờ ăn cơm là con đều có thể nhìn thấy mẹ rồi?" "Đúng." Tô Mai một tay giơ bình truyền nước biển, một tay ôm lấy cậu bé, nhìn về phía Tiếu Vũ đang đi tới gật đầu: "Mấy đứa nhỏ phiền cậu rồi."