[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 521 - Chương 521: Cải Xanh (2)

Chương 521: Cải xanh (2) Chương 521: Cải xanh (2)Chương 521: Cải xanh (2)

Giang Thạc trở mình đứng lên, cầm đồng hồ trên tủ đầu giường lên nhìn, không nhịn được hoảng sợ nói: "Hai giờ ba mươi sáu!"

Động tác mặc quần áo của Diêm Minh khựng lại, anh ấy và Giang Thạc nhìn nhau, cùng nhau nhào về phía cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.

"Đội trưởng!"

Hai người kinh ngạc nhướng mày: "Anh ấy tự mình ra tay!"

Diêm Minh: "Không biết là huấn luyện gì?"

"Mặc kệ là huấn luyện gì.' Giang Thạc cấp tốc mặc quần áo, cài dây lưng nói: "Chỉ cần có anh ấy tự mình canh giữ, không chết cũng phải bị lột da."

Diêm Minh vô cùng đồng cảm, ở quân đội phương nam còn chưa có cảm nhận sâu sắc như vậy, sau khi đến thủ đô, anh ấy mới phát hiện đội trưởng chăm chỉ thật sự có thể so với ma quỷ.

Hai phút, tất cả thành viên đội đặc chiến đứng trước mặt Triệu Khác.

"Chậm!"

Giọng nói của Triệu Khác cực kì nhạt, đám người lại nghe được mà trong lòng run rẩy.

"Vương Hoa, Trần Phi, đến hậu cần lái hai chiếc xe quân đội tới đây."

Hai chiến sĩ đứng bên rìa đội không nói hai lời, quay sang bên phải, chạy bộ đến hậu cần.

Triệu Khác nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Cho các cậu thời gian hai phút để đi lên đóng gói hành lý. Hành lý của Vương Hoa, Trần Phi do người ngủ chung phòng với họ hỗ trợ, nhớ kỹ cũng là hai phút."

Đội viên đội đặc chiến, hai người ở một phòng ký túc xá. Nhìn như tốt hơn nhiều so với chiến sĩ bình thường, nhưng cũng đừng quên, trước khi bọn họ trúng tuyển thì thành tích thấp nhất cũng là binh vương trong các quân khu, từng lập công bậc ba.

Đại đội trưởng, chính phó doanh càng không phải là số ít.

"Rõ!" Đám người đáp lại, nhanh chóng lên lầu.

Triệu Khác chạy, Tô Mai mơ màng cũng hơi cảm nhận được, chẳng qua cô không để ý, cho rằng là bốn giờ rưỡi, anh đi xuống lầu chạy bộ đi.

Sau đó Tô Mai vụt một cái bật dậy, năm giờ rưỡi tập hợp, vậy hiện tại cô đã phải chạy tới rồi.

Tô Mai vén chăn xuống giường, mặc quần áo xong, sau khi rửa mặt, cô cầm ba lô tối hôm qua đã thu xếp xong, cấp tốc đi xuống lầu, sau đó chạy như bay ra khỏi đại viện quân khu.

Người gác cổng buồn bực dụi mắt, không rõ hôm nay vợ chồng đoàn trưởng Triệu như thế nào, người này người kia đều dậy sớm.

Tô Mai chạy tới quân đội, Triệu Khác vừa dẫn đầu đội đặc chiến đi mất.

Dương Đồng Quang nghe thấy tin tức đội đặc chiến xuất phát nên không ngủ được, ông ấy cảm thấy huấn luyện dã ngoại nên đột nhiên ra trận giống như đội đặc chiến mà không phải xác định sẵn thời gian giống như ông ấy, dây dưa đến nơi thì trời cũng đã sáng.

Dương Đồng Quang mặc quần áo rời giường, chạy tới ký túc xá quân đồng tử thổi còi, cả Tô Mai cũng đi qua rồi ngồi lên xe, không hề nhận ra thời gian có gì không đúng.

Bốn giờ rưỡi sáng, Tiểu Du Nhi đúng giờ trở mình đứng lên, chậm rãi nhắm hai mắt, giơ hai tay kêu: "Ba, mau, mau ôm con đi."

Thật lâu sau, xung quanh yên tĩnh im ắng.

Tiểu Du Nhi đong đưa cái đầu nhỏ, lạnh đến mức rùng mình một cái, xì xì- đi tiểu lên trên giường.

Lắc gà con, Tiểu Du Nhi lập tức tỉnh táo lại, chột dạ giật áo gối che đi chỗ vừa bị nước tiểu làm ướt, cầm áo nhỏ khoác lên trên người: "Ba, ba, mẹ, mẹ..."

Cậu bé kêu cả nửa ngày vẫn không thấy ai đáp lại, Tiểu Du Nhi nhào về phía chỗ Tô Mai ngủ, vồ hụt, 'oa' một tiếng bật khóc: "Hu hu... Mẹ... Ba..."

Tần Thục Mai ở phòng đối diện bị đánh thức, nghiêng tai nghe xong, bà ấy cũng bị dọa đến mức xoay người ngồi dậy, đẩy Triệu Nho Sinh bên cạnh mình: "Ông già, ông mau đi xem xem Tiểu Mai và Tiểu Khác bị gì vậy, Tiểu Du Nhi khóc thành thế này, cả hai người đều không ai lên tiếng."

Triệu Nho Sinh không dám chậm trễ, khoác thêm áo khoác và mang giày rồi đi ra cửa, đến cửa phòng con trai út lại quay trở về: "Tôi đi không ổn lắm, tôi đỡ bà đi qua đó."

Tần Thục Mai nghĩ cũng phải, để ông ấy đỡ bà đến trước cửa phòng của Triệu Khác bọn họ, gõ cửa một cái: "Tiểu Khác, Tiểu Mai, mẹ vào được không?"

"Oa, bà nội-" Tiểu Du Nhi nghe thấy tiếng nói của bà cụ, đột nhiên tìm được người tin cậy được, cậu bé kéo chăn trượt xuống giường, cởi truông để trần hai chân chạy ngay ra cửa: "Hu hu... Bà nội..."

Tần Thục Mai đẩy cửa ra, nhìn thấy đứa nhóc phía sau cửa, bà ấy đau lòng ôm vào cậu bé trong ngực, lấy quần áo rộng bọc lấy cậu bé: "Triệu Khác con đi ra cho mẹt"

"Hu hu... Ba không ở đây, mẹ cũng không ở đây, ba mẹ không cần con nữa, con là đứa trẻ cực kỳ đáng thương trên đời này, hu hu... Còn đáng thương hơn rau xanh nữa." Tiểu Du Nhi sờ tóc trên đầu: "Ngày mai con muốn đội chiếc mũ vàng ấy, còn muốn mặc bộ đồ màu vàng, hu hu con là rau xanh đáng thương nhất trên đời..."

"Ai, tôi nhớ ra rồi." Triệu Nho Sinh vỗ trán một cái: "Hôm nay Tiểu Khác phải dẫn đội đặc chiến đi huấn luyện dã ngoại." Tần Thục Mai sững sờ: "Tiểu Mai cũng phải ra vùng ngoại ô huấn luyện dã ngoại, sao đều đi chung một lượt vậy?"
Bình Luận (0)
Comment