Chương 520: Cải xanh (1)
Chương 520: Cải xanh (1)Chương 520: Cải xanh (1)
"Đồng chí Tô." Hôm nay, đầu bếp gọi Tô Mai lại và bảo: "Ngày mai quân đồng tử huấn luyện dã ngoại trong vòng hai ngày một đêm, cô đi chung không? Cũng không làm gì khác, chỉ đợi ở điểm cuối, làm mấy món ăn nóng hổi cho các huấn luyện viên, ngày cuối nấu nồi canh nóng cho trẻ."
Tô Mai gật đầu: "Mấy giờ xuất phát?"
"Năm giờ sáng."
Tô Mai làm cơm cho bọn nhỏ xong, ban đầu cô muốn căn dặn vài câu cho ba người Tiểu Hắc Đản về buổi huấn luyện dã ngoại ngày mai, nhưng cô lại nghĩ rằng làm vậy không công bằng với những đứa trẻ khác, bèn thôi.
Trên đường đi làm về, Tô Mai ngồi sau xe đạp của Triệu Khác, nhìn một vòng màu quýt phía chân trời: "Triệu Khác, sắp thu hoạch khoai tây rôi đúng không?"
Cô còn nhớ ngày này năm ngoái, cô vừa mới xuyên qua, mưa phùn đồn dập, bóng dáng các chiến sĩ lao động trên đồng ruộng.
"Ừm”" Triệu Khác ở quân khu phía nam hai năm, anh nhớ rõ hơn Tô Mai rất nhiều về thời gian gieo trông và thu hoạch cây bốn mùa: "Ngày mai anh gọi điện thoại cho Mạnh Tử Hành và Vương Tuấn, để bọn họ tìm người thu hoạch khoai tây nhà mình."
Bọn họ không ở nhà, mấy người Lưu Minh Trạch cũng không tiện đi qua giúp họ thu hoạch.
"Em muốn trồng cây gì? Anh gửi tiền qua đấy, để bọn họ mua hạt giống rồi trông giúp mình luôn."
Tô Mai suy nghĩ: "Trồng khoai lang đi."
Bên ngoài tình hình thiên tai ngày càng nghiêm trọng, đã có một số khu vực xuất hiện tình huống cạn kiệt lương thực, nguồn cung cho thành phố cũng đang giảm dần, một số người nhìn xa trông rộng đã đổi lương thực loại tốt mỗi tháng thành lương thực phụ để dự trữ.
"Thu hoạch khoai tây rồi còn chưa tính xong." Bị hỏng thì lựa ra, hoặc là mau chóng ăn hết hoặc là làm thành bột, phải phơi nắng mấy ngày mới có thể cho vào hầm dự trữ, Tô Mai nghĩ vậy, lại nói: "Cho phó đoàn trưởng Mạnh, nhà Vương Đại Nương chút khoai tây đi, nhờ bọn họ xử lý hết giúp mình."
Triệu Khác: "Cho một phần tư thì sao?"
Quân đội phương nam, rừng núi suối trong, thu hoạch phong phú, chỉ là không có quân doanh cung cấp, chỉ cần người hai nhà hơi chịu khó hơn chút thì cũng không đói được, ngược lại là nhà họ Tô ở Thiểm Bắc và mấy chiến hữu xuất ngũ trở về quê hương khiến anh khá lo lắng.
"Anh cứ xem mà sắp xếp." Tô Mai đánh giá người đi trên đường: "Ngày mai quân đồng tử huấn luyện dã ngoại trong hai ngày một đêm, đầu bếp nhờ em đi hỗ trợ làm mấy bữa cơm nóng cho mấy vị tướng lĩnh."
Triệu Khác nhíu mày: "Phải qua đêm à?”"
"Ừm"" Tô Mai nói: 'Nếu Tiểu Du Nhi gây ầm ï thì anh cứ đưa thằng bé đến nhà họ Hà ở với Điềm Điềm một đêm."
"Đi đâu?"
“Tây Sơn."
"Vị trí?"
"Phía đông."
Triệu Khác suy nghĩ một lát, đến nhà, anh đậu xe đạp xong đi ra bên ngoài và nói: "Anh đến nhà họ Tôn một chuyến."
"Ăn cơm đã." Tô Mai đón lấy Tiểu Du Nhi đang nhào tới, quay đầu hô.
Triệu Khác cũng không quay đầu lại, vẫy tay với cô: "Tới lâu vậy rồi mà anh còn chưa mời quân trưởng Tôn uống một ly nữa, anh mời ông ấy đi tiệm ăn nhà nước ăn chực một bữa."
"Anh mang tiền và phiếu chưa?"
"Anh có mang.' Triệu Khác vừa dứt lời mới nhớ ra, lần trước lấy hai ngàn từ tay ông cụ, khi quyên góp tiền thì đưa ba trăm, còn một ngàn bảy, anh chưa báo cáo thu chi cho Tiểu Mai. Triệu Khác quay đầu nhìn Tô Mai đang nói chuyện với Tiểu Du Nhi, anh không khỏi hơi chột dạ, bận rộn quá nên quên.
Tôn Cương Thiết nghe Triệu Khác nói mời ông ấy uống rượu thì lập tức để bát cơm xuống, cực kỳ hứng thú đứng dậy đi ra bên ngoài nói: 'Không dễ dàng gì, không dễ dàng, tôi còn tưởng rằng cho đến khi cậu về quân đội phía nam cũng không uống được một ly rượu của cậu."
Triệu Khác liếc ông ấy: "Ông muốn uống rượu thì nói sớm đi, tôi cũng chẳng phải không mời nổi."
"Ha ha... Bây giờ cũng không muộn, không muộn."
Ông ấy biết tiền lương của Triệu Khác cao, bốn đứa bé có ba đứa vào quân đồng tử, áp lực gia đình cũng nhẹ, đến tiệm ăn nhà nước, Tôn Cương Thiết bèn không khách khí, đồ ăn chọn thức ăn mặn, rượu phải ngon.
Qua ba lần rượu, Tôn Cương Thiết đặt ly rượu xuống, gắp một miếng thịt dê nói: "Chuyện gì, nói đi?"
"Đội đặc chiến đã huấn luyện hơn một tháng, nên ra ngoài hoạt động một chút. Huấn luyện dã ngoại trong vòng năm ngày bốn đêm, thế nào? Tôi đã chọn được địa điểm, Tây Sơn, lên núi từ phía nam, tập hợp ở đỉnh núi."
Trong mắt Tôn Cương Thiết lóe lên tia sáng: "Thi cái gì?"
"Sinh tôn dã ngoại." Triệu Khác nhếch môi cười nói: "Ngày hôm sau trời nắng chuyển thành trời mưa nhỏ, chiều tối có một trận mưa đột ngột."
"Điên rồi!" Tôn Cương Thiết cười nói: "Nhưng mà tôi thích." Hơn hai giờ sáng, Tô Mai còn đang ngủ mà Triệu Khác đã yên lặng rời giường, rửa mặt rồi viết một tờ giấy, xuống lầu ngồi lên xe đi đến đội đặc chiến. Một tiếng còi đánh thức nơi đóng quân đang ngủ say.