Chương 519: Thích em trai (2)
Chương 519: Thích em trai (2)Chương 519: Thích em trai (2)
Bếp lò, hòn than ở ngoài cửa, phòng tắm hai tâng hình như dùng chung một cái, nhà vệ sinh dưới lầu. Rất bất tiện, nhưng đã là một căn nhà rất tốt trong thời đại này.
"Uống nước." Lư Quế Nguyệt rót hai ly mạch nha, cho Tô Mai một ly, bưng một ly khác vào phòng ngủ cho Tiểu Du Nhi.
Hai bàn tay mũm mĩm của Tiểu Du Nhi nâng ly thổi thổi, tự mình nếm một ngụm, không nóng, cậu bé đi đến trước bàn sách, câm ly cho Điềm Điềm ngồi trên chân Hà Tu Trúc và hỏi: "Điềm Điềm em uống đi, uống xong đi vê nhà với anh được không? Anh có rất nhiều rất nhiều đồ chơi đều cho em hết, giường của anh cũng cho em ngủ, quần áo mới của anh cũng cho em mặc..."
Hà Tu Trúc thật sự không nghe nổi nữa, giơ tay che kín hai lỗ tai của con gái, lườm Tiểu Du Nhi rồi nói: 'Cháu có biết nam nữ thụ thụ bất thân không? Bảy tuổi không chung giường?”
Tiểu Du Nhi trừng mắt mà nhìn, thành thật nói: "Cháu không biết. Chú, câu đó có ý gì ạ?"
Hà Tu Trúc nhìn tên nhóc khoảng hai tuổi, nghẹn họng.
"Ha ha...' Lư Quế Nguyệt cười quay đầu nói với Tô Mai: "Con của cô đáng yêu thật đấy, còn dẻo miệng nữa, sau này lớn lên chắc chắn sẽ khiến các cô gái không cần lễ hỏi cũng muốn gả vào nhà cô."
Tô Mai nâng ly nhấp miệng, sờ khóe mắt bóng loáng: "Nghe cô nói vậy, tôi cũng cảm thấy mình già rồi."
"Ha ha...' Lần đầu tiên Lư Quế Nguyệt gặp Tô Mai, cô ấy chỉ cảm thấy người này không hề lạnh nhạt, sau đó tiếp xúc lại phát hiện cô rất dễ gần, khi nói chuyện cô ấy cũng thả lỏng hơn không ít, liên tục lải nhải với Tô Mai để giao lưu về kinh nghiệm nuôi trẻ. Quan điểm của Tô Mai quan điểm rất vượt mức quy định, cô ở chung với bốn đứa bé đều đã bàn bạc kỹ, bình thường cô sẽ không vi phạm ý muốn của bọn họ. Đối với một vài suy nghĩ ngây thơ, phần lớn cô sẽ cổ vũ bọn họ đi làm thử, có được hay không thì bọn họ chỉ biết được khi đã làm thử rồi.
Triệu Khác vẽ xong cửa xe trái phải của xe quân đội, giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái, nửa tiếng trôi qua, vợ con còn chưa về.
Triệu Khác đặt bút xuống và cất bản vẽ, nói một tiếng với Tân Thục Mai ở trong phòng khách, đi ra ngoài.
Anh đến học viện hàng không, tìm người gác cổng hỏi một lát đã tìm được nhà họ Hà.
Lư Quế Nguyệt mở cửa, nhìn thấy Triệu Khác cô ấy lại sững sờ, khí thế của người này quá lạnh, giống như một lưỡi dao khiến người ta không dám đối mặt.
Khóe Tô Mai dư quang đảo qua cái kia đạo thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi, vội vàng đứng lên đi tới cửa hai bước: "Sao anh lại tới đây?"
Triệu Khác chỉ vào đồng hồ trên cổ tay.
Tô Mai nở nụ cười, quay đầu nói với cậu nhóc trong phòng ngủ: "Tiểu Du Nhi mau ra đây, ba con tới đón chúng ta."
"Mẹ." Tiểu Du Nhi vịn khung cửa, vẫy tay với Tô Mai: "Mẹ và ba đi vê đi, con muốn ở lại với Điềm..."
Không đợi cậu bé nói hết lời, Hà Tu Trúc đã cầm đai lưng trên áo khoác của cậu bé, xách người lên đặt trước cửa.
Triệu Khác giơ tay nhận được, nói tiếng cảm ơn.
Hà Tu Trúc ngẩng đầu đối diện với gương mặt của Triệu Khác, ngẩn ngơ, sau đó kích động nói: "Đàn anh Triệu!"
Triệu Khác đánh giá Hà Tu Trúc, không biết. "Học viện sĩ quan bộ binh, em thấp hơn anh bốn cấp, anh là cấp 44, em là cấp 48. Khi em vào trường học thì anh đã ra nước ngoài học rồi, lần đó chúng em cũng nghe rất nhiều câu chuyện về anh, gì mà hạng nhất bắn súng, hạng nhất ném bom, hạng nhất ám sát, hạng nhất cầm nã, hạng nhất cận chiến, vũ trang bơi qua, việt dã, huấn luyện dã ngoại, sinh tôn dã ngoại và giết địch vân vân đều là hạng nhất, hạng nhất, vẫn là hạng nhất... Môn học văn hóa lại càng max điểm mỗi khoa. Đàn anh Triệu, kính anh đã lâu!"
Trên đường về, Tô Mai nghiêng đầu nhìn người đàn ông một lát, lại nhìn thêm một lát.
Triệu Khác giơ tay kéo khăn lên giúp cô, nắm tay của cô, chậm rãi ung dung đi đẳng sau xe quân đội của Tiểu Du Nhị, nói: "Em không nhận ra?"
"Đoàn trưởng Triệu thu hoạch được một cậu fanboy, anh có cảm nghĩ gì không?”
"Sùng bái à? Không chỉ có một mình cậu ấy." Trải nghiệm lúc cầu học thì không nói, chỉ riêng những năm nay anh mang binh, chiến sĩ nào không cực kỳ tin tưởng và sùng bái anh.
Triệu Khác đã quen với việc này từ lâu.
Tô Mai giơ ngón tay cái lên.
Thời gian trôi như nước, thoáng một cái đã qua.
Vừa chớp mắt đã qua nửa tháng, Tiểu Du Nhi và Điềm Điềm chơi vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng anh tới nhà em ở hai đêm, em đến nhà anh ở một đêm.
Vì thế Tô Mai hoàn thành series xe quân đội, giao bản vẽ, mô hình, câm công cụ làm thêm một cái giường nhỏ có rào chắn, đặt ở phòng ngủ cho hai đứa nhóc ngủ.
Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh, Triệu Cẩn cũng đã quen với cuộc sống quân đội, mỗi ngày không huấn luyện ở bãi tập thì ôm sách vở bôn ba trong từng phòng học.