[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 518 - Chương 518: Thích Em Trai (1)

Chương 518: Thích em trai (1) Chương 518: Thích em trai (1)Chương 518: Thích em trai (1)

Tô Mai ngẩn ngơ, đột nhiên ôm bụng ngồi xuống, cười to bảo: "Ha ha... Tiểu Du, trời ạ! Sao con lại đáng yêu như thế ha ha..."

Tiểu Du Nhi méo miệng, bất mãn nói: 'Mẹ, con đang buồn đấy."

"Ừm ừm, buồn, mẹ buồn vì con ha ha..."

Quân trưởng Hoàng đi ra đổ rác, nghe thấy tiếng nói, ánh mắt lướt qua xe quân dụng rồi do dự đi sang bên này hai bước: "Đồng chí Tô? Tiểu Du Nhi?"

Tô Mai ngượng ngùng ngưng cười, dựa vào ánh sáng đèn đường thấy rõ người tới, đứng lên nói: "Quân trưởng Hoàng."

"Là cô thật à, tôi còn tưởng là nghe lầm chứ." Bởi vì Lâm Niệm Doanh, trong thời gian này hai nhà cũng có qua lại.

"Bác Hoàng." Tiểu Du Nhi đẩy cửa xuống xe, lễ phép hỏi: "Bác biết nhà của Tiểu Điềm Điềm ở đâu không ạ?"

"Tiểu Điềm Điềm?" Đó là ai?

"Một cô bé học lớp nhỏ của trường mẫu giáo Hồng Kỳ, trông giống như búp bê vậy." Tô Mai ở bên cạnh giải thích.

Quân trưởng Hoàng suy nghĩ bé gái nhà người quen trong giới, lắc đầu: "Để tôi hỏi giúp các cô."

Quân trưởng Hoàng nói xong thì đặt thùng gỗ chứa rác xuống, tìm hàng xóm hỏi thăm.

Một lát sau quân trưởng Hoàng quay lại nói: "Cô bé họ Hà à? Nhà Hà Tu Trúc tổ cơ mật có một bé gái tên là Hà Điềm, nghe các cô ấy nói trông cô bé xinh xắn đáng yêu lắm."

Tô Mai nhìn sang Tiểu Du. Tiểu Du Nhi suy nghĩ: "Lúc thầy của chúng con điểm danh từng gọi em ấy là Hà Điềm”"

Vậy là đúng rồi.

Quân trưởng Hoàng: "Đi về phía trước theo con đường này, sau đó rễ phải, nhìn thấy khu người nhà đó không, tòa nhà thứ năm tính từ phía đông, lầu bốn, 402”

Tô Mai nhìn đồng hồ đeo tay, bảy giờ năm mươi lăm phút tối: "Tiểu Du, gần tám giờ rồi, con còn đi nữa không?"

"Đi!" Tiểu Du Nhi bò lên trên xe, phất tay với Quân trưởng Trường: "Cảm ơn bác ạ"

"Mẹ, chúng ta đi thôi?"

Cậu nhóc luôn luôn mềm mại đáng yêu, đây là lần đầu tiên Tô Mai thấy cậu bé kiên trì như vậy, cô gật đầu với quân trưởng Hoàng và đi theo.

Tiểu Du Nhi vừa đi vừa nghỉ, tự mình đếm số, tìm đến lầu số năm, dừng xe xong thì kéo túi sách quân dụng xuống, vẫy tay với Tô Mai: "Mẹ, mẹ đi nhanh lên."

Tô Mai nhìn cái túi trong tay cậu bé, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Du, đêm nay con không về nhà với mẹ thật à?"

"Mẹ đừng đau lòng, mẹ chờ con dụ Tiểu Điềm Điềm về nhà với con thì con không đến đây ở nữa."

Tô Mai: "....

Tô Mai than nhẹ một hơi, ôm cậu nhóc đi vào hành lang.

Lúc này còn chưa có đèn điều khiển bằng âm thanh, trước hành lang chỉ có một ngọn đèn nhỏ mờ nhạt, đi lên phía trên, mỗi tầng được trang bị một bóng đèn 15 oát cần phải kéo dây mới mở.

Đến lầu bốn, Tô Mai tuyên bố trước: "Tiểu Du, nếu người ta không muốn cho con ở lại thì con cũng không thể khóc lóc om sòm ăn vạ, như thế rất không có phong độ, biết không?”

"Mẹ, cái gì là phong độ ạ?”

"Sức cuốn hút, khí chất, thái độ đúng mực. Người đàn ông có phong độ cực kỳ đáng yêu, được người ta rất hoan nghênh."

Tiểu Du Nhi nghe không hiểu nhưng vẫn nhớ kỹ lời của mẹ, không thể ăn vạ và lăn lộn trước mặt người con gái mà mình thích, phải biểu hiện ra mặt tốt nhất của mình.

Gõ mở cửa phòng, vợ của Hà Tu Trúc thê tử, Lư Quế Nguyệt nhìn Tô Mai sửng sốt một lát, sau đó cười nói: "Cô là mẹ của Tiểu Du Nhi à?"

"Dì Lư, cháu đến tìm Điềm Điềm chơi ạ."

Tiếng bước chân cộc cộc vang lên, bóng dáng nho nhỏ chạy ra từ phòng ngủ.

"Tiểu Du Nhi -" Điềm Điềm kinh ngạc hô, ôm chân mẹ của cô bé, nghiêng đầu cười nói: “Sao anh lại tới đây?”

"Anh đến cưới em đó."

Hà Tu Trúc đang bước ra chợt khựng lại, đen mặt.

Tô Mai buông cậu nhóc xuống, ngượng ngùng cười với hai vợ chồng: "Ngại quá, quấy rầy. Tôi họ Tô, Tô Mai, ở đại viện quân khu phía trước."

"Đồng chí Tô." Lư Quế Nguyệt cười chỉ vào người đàn ông sáng sủa bên cạnh: "Đây là chồng tôi Hà Tu Trúc, tôi là Lư Quế Nguyệt."

Hà Tu Trúc gật đầu với Tô Mai, ôm lấy con gái.

Tiểu Du Nhi kéo cặp đeo vai, vội vàng vui vẻ chen vào, móc cái còi trong túi ra, nhón chân đưa cho Điêm Điềm.

"Mời vào nhà ngồi." Lư Quế Nguyệt cười nói: 'Lúc xế chiều tôi đến nhà trẻ đón Điềm Điềm, Tiểu Du Nhi đã âm ĩ muốn đi về với chúng tôi. Tôi sợ các cô không đón được cậu bé sẽ sốt ruột nên không để cậu bé đi cùng, không ngờ cậu nhóc này chung thủy như vậy, đuổi theo đến tận nhà, ha ha..."

"Chung thủy cái gì?" Hà Tu Trúc nghiêm mặt, không vui nói: "Trẻ con biết cái gì."

Lư Quế Nguyệt lườm anh ấy một cái: Đừng tìm việc chứ?

Hà Tu Trúc hừ một tiếng, ôm Điềm Điềm vào phòng ngủ.

Tiểu Du Nhi nhắm mắt theo đuôi sau lưng anh ấy, dạy Điềm Điềm thổi còi.

"Đừng để ý đến anh ấy." Lư Quế Nguyệt dời chiếc ghế nhỏ sang bên cạnh bàn nhỏ, nói với Tô Mai: "Cô ngồi đi."

Tô Mai tới đây lâu như vậy, đây lại là lần đầu tiên đi vào nhà ngang, không khỏi đánh giá vài lần, một phòng ngủ một phòng khách, cộng lại mười mấy mét vuông, một nhà ba người ở còn được, cô và Tiểu Du Nhi vừa đến đã có vẻ hơi chen chúc.
Bình Luận (0)
Comment