[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 517 - Chương 517: Thất Tình (3)

Chương 517: Thất tình (3) Chương 517: Thất tình (3)Chương 517: Thất tình (3)

Từ xa hai người đã nhìn thấy có nhóm người đứng ở trước cửa, người đứng đầu tiểu đội kia chính là Tiểu Du Nhi.

Xe dừng ở cửa lớn, Tô Mai mở cửa xe bước xuống dưới, đi đến bên cạnh xe của Tiểu Du Nhi, gõ cánh cửa kính xe của cậu ấy: "Tiểu Du Nhi, con đang đợi dì và ba con sao?”

Tiểu Du Nhi quay đầu nhìn qua phía bên kia

Triệu Sâm, Cố Đan Tuyết theo sát đằng sau cậu đẩy cửa bước xuống xe nói: "Thím/ dì Tô."

Tô Mai nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Các cháu ăn cơm chưa?"

"Vẫn chờ thím với chú nhỏ đấy." Triệu Sâm nói.

"Dì Tô, Tiểu Du Nhi thất tình." Cố Đan Tuyết nói xong, nhịn không được mà muốn cười.

"Thất tình!" Tô Mai kinh ngạc mà nhíu mày: "Từ bao giờ thằng bé đã nói chuyện yêu đương với con gái nhà người ta rồi?"

"Không phải thất tình." Tiểu Du Nhi thở phì phò tức tối kéo kính cửa xe xuống, nhìn Cố Đan Tuyết sửa lại cho đúng, nói: "Chúng con không ăn cùng một chỗ, bạn ấy về nhà mẹ đẻ ăn cơm."

"Mẹ ơi!" Tiểu Du Nhi quay đầu nhìn về phía Tô Mai nói:

"Đợi lát nữa mọi người ăn cơm xong, mẹ phải giúp con ra đón bạn ấy đến đây, còn phải chuẩn bị cho bọn con một căn phòng nhỏ nữa."

Tô Mai vô ý thức vuốt lên mái tóc đang tết của mình, cô trẻ như vậy đã sắp được làm mẹ chồng rồi sao?

"Ha ha...' Cố Đan Tuyết vui mừng khôn xiết nói: "Tiểu Du Nhi, em mới bao lớn chứ, đã học được cách bắt cóc con gái nhà người ta rồi. Em xác định dẫn theo dì Tô đi đón Điềm Điềm, sẽ không bị mẹ cô bé đuổi đấy chứ?"

"Vậy, vậy em ở lại nhà họ được không?"

Cố Đan Tuyết gật đầu: "Như thế còn được."

"Đừng đưa ra ý kiến vớ vẩn." Tô Mai gõ nhẹ Cố Đan Tuyết một cái, hỏi Tiểu Du Nhi: "Có chuyện gì mà vừa nãy không để ý đến mẹ?"

"Hừ!" Nhắc đến việc này Tiểu Du Nhi lại thấy tức, hai tay ôm chặt, khuôn mặt nhăn nhó, hầm hừ nói: "Mẹ bất công, đi thăm mấy anh trai, đi một cái đã hết cả một ngày. Giữa trưa cũng không đến đón con, buổi chiều cũng không đến, hừ, con không để ý đến mẹ nữa."

"Không phải hôm qua mẹ nói với con rồi sao, mẹ tìm được một công việc ở nhà ăn quân khu của mấy anh trai con. Việc ở nhà ăn con cũng biết đấy, bận rộn quá nên không về đón con được. nếu không ngày mai con đi với mẹ đến nhà ăn quân khu nhé?"

"Không, không." Tiểu Du Nhi vội vàng lắc đầu: "Con không đi, con phải đi chơi với Điềm Điềm, con muốn cưới bạn ấy về nhà."

Tô Mai cho rằng nhóc con kia nói đùa cơ, ai biết được tới lúc ăn cơm xong, không chờ cô thu dọn xong bát đũa đã bị Tiểu Du Nhi túm quần áo kéo ra bên ngoài nói: "Mẹ ơi, đi nhanh lên, đi muộn thì Tiểu Điềm Điềm đi ngủ mất rồi."

"Đi làm gì?"

"Đón bạn ấy đến đây ở đó."

"Tiểu Du Nhi." Tô Mai bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, nắm lấy hai vai cậu nhóc nói:

"Buổi tối để con ngủ ở nhà người khác, không được gặp mẹ, con có vui không?”

"Có Tiểu Điềm Điềm ở cùng con là được."

Tô Mai nghẹn lời. "Mẹ, nhanh lên, tại sao mẹ lại lề mà lê mề vậy chứ."

"Đi thôi." Tân Thục Mai ở bên cạnh cười nhẹ nói: "Dẫn nhóc con này qua đó xem, coi như đi dạo vậy."

Tô Mai không nói gì chỉ gật đầu, giúp Tiểu Du Nhi lấy xe quân đội ra.

Triệu Khác ở phòng vẽ trẻ em, nghe thấy tiếng nên mở cửa sổ ra gọi to: "Đi sớm về sớm."

Tô Mai cũng không quay đầu lại mà giơ tay ra sau vẫy vẫy, đi theo phía sau Tiểu Du Nhi ra khỏi nhà, xuyên qua đường nhỏ ở giữa hai toà nhà đi thẳng về phía sân bay.

Tô Mai theo sau xe quân đội đi vòng quanh đường chính của học viện hàng không hai vòng, nhìn xe quân đội còn định đi về phía trước, cô bước nhanh lên đằng trước gõ mui xe của Tiểu Du Nhi.

Tiểu Du Nhi dừng xe, quay cửa kính xe xuống: "Mẹ?"

"Tiểu Du," Tô Mai xoay người, chỉ vào đồng hồ trên cổ tay: "Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà không?”

"Con còn chưa gặp Tiểu Điềm Điềm mà."

"Con biết nhà cô bé ở đâu không?”

Tiểu Du Nhi chần chờ lắc đầu.

Tô Mai không nhịn được bật cười: "Vậy sao con tìm cô bé? Đã trễ thế này, cô bé cũng không thể nào đi ra chơi được, con xem có phải mỗi gia đình đều đóng cửa, kéo sáng đèn phòng ngủ rồi không?" Tô Mai sờ đầu thằng bé, an ủi: 'Ngày mai đi, ngày mai con đi nhà trẻ gặp Điềm Điềm hỏi xem nhà cô bé ở đâu, chúng ta lại đến tìm cô bé chơi?”

"Ai -" Tiểu Du Nhi thở ra một hơi thật dài: "Mẹ, không gặp được em ấy, con sợ tối nay không ngủ được. Cái đó gọi là gì..." Tô Mai cười nói: "Tương tư như điên?”

"Không phải cái này, là, là một ngày gì đó..."

"Một ngày không gặp như cách ba năm?”

"Đúng, hình như là miêu tả như thế. Mẹ, con rất mất mát, mẹ biết không?" Tiểu Du Nhi chớp mi mắt thon dài, vẻ mặt buồn rầu nói: "Mẹ nhìn này." Cậu bé nói, thân thể uốn éo túm một chiếc túi sách quân dụng ra từ góc xe: "Con đã mang áo ngủ đến rồi, con còn phải ngủ chung với Điềm Điềm, ban đêm nói chuyện thì thâm kìa. Ai - đau lòng quái"
Bình Luận (0)
Comment