Chương 516: Thất tình (2)
Chương 516: Thất tình (2)Chương 516: Thất tình (2)
Tô Mai vừa chọn hành vừa giúp đỡ trông lửa, các chiến sĩ khác cắt mỡ lợn bỏ vào rang lấy mỡ. Một lúc lâu sau, múc ra hai muôi cho thêm muối vào rồi đưa tóp mỡ cho cô.
Tô Mai có chút buồn cười, nói câu cám ơn, rửa hành xong rồi cầm lấy ăn.
Không cần phải nói, rất thơm đó.
Lúc giữa giờ, Tô Mai bớt chút thời gian đi đến phòng y tế, ba cái giường trống không, hỏi mọi người mới biết được, khi ngủ trưa dậy, người nào cũng chạy đi huấn luyện.
Buổi tối bắt đầu ăn cơm, Tô Mai không đứng ở cửa sổ giúp múc cơm, mà đã sớm chờ ở cửa căn tin.
Triệu Khác đi cùng Diêm Minh và Giang Thạc đi đến đây, nhìn thấy Tô Mai từ xa vẫy tay về phía hai người, bước nhanh đến đây nói: "Tiểu Mai, tại sao em lại đứng ở đây?"
Gió đêm lạnh lẽo đến thấu xương.
Triệu Khác cầm tay Tô Mai cảm nhận, vẫn tốt, vẫn ấm áp: "Chờ anh hả?"
Buông tay ra, Triệu Khác cởi khăn quàng cổ của Tô Mai ra, rồi lại quàng lại cho ngay ngắn, cuốn quanh cả tai và một nửa khuôn mặt.
Diêm Minh và Giang Thạc vừa đi vào căn tin vừa quay lại nở nụ cười thân thiện với Tô Mai.
Tô Mai gật đầu chào lại hai người bọn họ, kéo khăn quàng cổ đang che miệng và mũi xuống, nghiêng đầu nhìn về một hướng khác: "Em đang chờ mấy đứa Tiểu Hắc Đản. Lúc giữa trưa anh về nhà có nhìn thấy Tiểu Du Nhi không?"
"Ừ, gặp được rồi." Triệu Khác đứng bên cạnh cô để ngăn gió lạnh thổi tới cho cô, nhìn theo ánh mắt của cô về phía cuối con đường nhỏ: "Ngày đầu tiên huấn luyện sẽ không quá mệt, chúng ta về nhà đi."
"Đợi một lát nữa" Tô Mai giải thích nói: "Ba tên nhóc kia buổi sáng đến đây muộn, ăn tổng cộng hai cái bánh ngô với một cặp lồng cháo lạnh, lại ăn thêm thịt đầu heo, chưa đến mười hai giờ đã bị tiêu chảy phải vào phòng y tế. Giữa trưa em mang thức ăn qua, giúp bọn nhóc xoa xoa bụng, buổi chiều em lại đi, đứa nào cũng chạy đi huấn luyện rồi, em có chút không yên tâm."
"Không sao đâu, về sau quen là tốt rồi." Tham gia quân đội, chẳng những sẽ bị thương rơi lệ, ăn không ngon ngủ không yên lại càng là chuyện bình thường.
"Vâng." Tô Mai cũng đã từng lăn lộn ở thời kỳ mạt thế, vì được sống có chuyện khổ gì mà chưa trải qua. Nhưng đến lượt mấy đứa nhỏ, vừa luôn không nhẫn tâm lại vừa không nỡ, trái tim mềm yếu đến mức không giống cô nữa.
Giang Thạc và Diêm Minh lấy cơm xong, khi ngồi xuống không tránh khỏi liếc qua người đang đứng ở cửa một cái.
"Đúng là không thể tưởng tượng nổi nha!" Giang Thạc cảm thán nói: 'Diêm Vương mặt đen cũng có một mặt ôn nhu như vậy?”
"Hâm mộ?" Diêm Minh cười nói: 'Hâm mộ là đúng rồi, tôi ở bộ đội nhìn thấy không đến một ngàn cũng phải mấy trăm cặp vợ chồng rồi. Nhưng chưa gặp đôi nào ân ái giống như đội trưởng của chúng ta và đồng chí Tô Mai cả."
"Nghe cậu nói như vậy." Giang Thạc cầm đôi đũa gắp đồ ăn cho vào miệng rồi nói:
"Tôi cũng muốn kết hôn rồi."
"Ha ha... Kết đi, thừa dịp đội trưởng chưa đi, còn có thể kiếm được một bao lì xì"
Giang Thạc tưởng tượng ra cảnh ấy , không khỏi bật cười nói: 'Cùng nhau?"
"Tôi thì thôi đi, vừa mới chuyển đến đây, không nhà không ổ, kết hôn rồi thì ở đâu?" Chức vụ hiện giờ của anh ta còn chưa đạt được điều kiện để cho người nhà đi theo quân. Cho dù là đạt đến, với tình hình khu nhà ở của người nhà eo hẹp như hiện nay, không đến sáu bảy năm nữa thì phân phòng ở cũng chưa đến phiên anh 1a.
"Thuê phòng ở nha, tuổi của cậu cũng không nhỏ rồi, đội trưởng của chúng ta khi bằng tuổi cậu bây giờ cũng đã có con luôn rồi. Còn kéo dài nữa, mấy cô gái tốt cũng bị người ta lấy đi hết rồi."
"Tôi cân nhắc lại đã."
Khi hai người đang nói chuyện, Triệu Khác và Tô Mai cũng đã đợi được mấy đứa nhóc Tiểu Hắc Đản.
"Mẹ, ba Triệu." Tiểu Hắc Đản ngẩng mặt nhìn thấy hai người, nhanh chân chạy tới, vươn tay ôm lấy Tô Mai cười nói: "Ha ha... mẹ ơi, huấn luyện viên khen ngợi con, ông ấy nói con đi được thẳng nhất, cảm nhận phương hướng cũng tốt nhất."
"Không tồi, Niệm Huy của chúng ta giỏi quá!" Tô Mai xoa xoa đầu của cậu bé, nhìn về phía bụng của cậu bé hỏi: "Buổi chiều còn tiêu chảy không?"
"Sau khi rời giường bị một lần nữa, về sau thì không sao."
Tô Mai cảm thấy yên tâm, nhìn về phía Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh: "Còn hai con thì sao, đã đỡ hơn chưa?”
Lâm Niệm Doanh gật đầu: 'Đỡ nhiều rồi."
Triệu Cẩn: "Ba, dì, hai người phải đi vê sao?"
"Đợi lát nữa." Tô Mai dắt cả ba người vào, gọi Tôn Tiểu Lang vào bên trong: "Tôi đã đặt trước mấy bát canh trứng gà, giờ gọi thêm món xào nữa."
Ba người ăn cơm xong, Tô Mai và Triệu Khác mang theo bọn họ đi đến phòng y thế, để cho bác sĩ kiểm tra lại lần nữa, xác định không còn vấn đề gì nữa, mới yên tâm mà lái xe vê nhà.