Chương 526: Mưa như thác đổ (1)
Chương 526: Mưa như thác đổ (1)Chương 526: Mưa như thác đổ (1)
Tiểu Hắc Đản không gánh nổi cái nồi* này: "Chẳng phải lúc nấy trong loa đã nói rồi sao, đội giành được cờ đỏ có thể đi bộ đội không quân học hai tháng, chẳng lẽ các chú không muốn?"
(*) Ý nói nhận tội thay người khác, bị đổ vỏ, vu khống.
Trong mắt hai người tóe ra tia lửa.
Ai mà không muốn chứ, lợi ích của việc có nhiều kỹ năng cũng không đơn giản như 1 cộng 1 bằng 2, ước lượng số nhiệm vụ phải nhận, tỷ lệ sống sót, còn có nhiều lợi ích khác như lên chức.
"Thật ra.' Tiểu Hắc Đản khoanh hai tay trước ngực, run run một chân, chỉ đạo cho hai người: "Để không làm tổn thương đến hòa khí, hai người cũng có thể không đánh, đợi đến cuối cùng xem bên nào còn lại nhiều người hơn thì bên kia tự động đầu hàng, đỡ rắc rối."
Dương Đồng Quang nhướng mày, cái mà chiến sĩ muốn chính là liều mạng, nào có chuyện không đánh mà hàng, trẻ con suy nghĩ mọi chuyện quả là đơn giản.
Giang Thạc, Diêm Minh thì khá đồng ý, bởi vì lúc này bọn họ lên thì tất phải có một thua một thắng, người thua sẽ phải rời khỏi ngay hôm nay. Ngày đầu tiên đã rời khỏi, sau này nhắc lại thì mặt mũi biết đặt ở đâu? Đối với việc đánh giá thành tích sau này cũng có ảnh hưởng nhất định.
Hai người nhìn nhau, âm thầm đạt được một loại thỏa thuận nào đó.
Cơm nước xong xuôi, trong bình nước quân dụng đã đổ đầy nước nóng. Hai người dập lửa, vác túi lên, nhìn về phía năm đứa bé: "Bọn anh phải đi riêng rồi, năm đứa đi với ai2"
Tiểu Hắc Đản đương nhiên chọn Diêm Minh.
Tôn Tiểu Lang thân với Tiểu Hắc Đản nhất, đương nhiên là cậu ấy chọn ai, cậu cũng đi theo người đó.
Trương Học Văn chướng mắt Tiểu Hắc Đản, cậu nhóc tự giác đứng bên cạnh Giang Thạc.
Vinh Hiên, Lưu Vĩnh Ngôn liếc nhìn nhau, đứng ở phía bên kia của Giang Thạc.
Hai đứa bọn chúng cân nhắc thực tế hơn một chút, Tiểu Hắc Đản, Tôn Tiểu Lang đều nhỏ hơn ba đứa bọn chúng. Mặc dù trước đây đã từng huấn luyện trong quân đội, hai đứa nó có thể chưa từng tụt lại phía sau, nhưng đây là dã ngoại hai ngày một đêm, cần phải dựa vào thể lực. Diêm Minh mang theo hai đứa nó nhất định không thể đi nhanh, như thế thì khả năng bị bắt phải lớn hơn Giang Thạc.
Hai bên chào nhau theo nghi thức quân đội, sau đó quay đầu mỗi người đi một ngã.
Dương Đồng Quang quan sát, vỗ vỗ vai chiến sĩ: "Được rồi, cậu về ăn cơm trước đi, tôi đi theo đám Vinh Hiên."
"Lâm Niệm Huy, Tôn Tiểu Lang thì sao?"
"Không phải đội đặc chiến nào cũng có người quan sát bí mật, lát nữa tôi tìm bọn chúng lấy bản ghi chép khảo hạch của Diêm Minh."
Chiến sĩ gật đầu rồi trở về.
Muốn giành được cờ đỏ, Diêm Minh sao dám chậm rãi ung dung mò mẫm như trước đó, cho nên cả đường đều đi nhanh, tốc độ càng lúc càng lớn.
Dần dần, Tiểu Hắc Đản, Tôn Tiểu Lang đều không chịu nổi nữa. Dù sao tuổi tác vẫn ảnh hưởng, chân ngắn, thời gian huấn luyện không dài, sao có thể so với Diêm Minh.
"Chú Diêm ơi, ngừng ngừng." Tiểu Hắc Đản chống đầu gối thở hồng hộc: "Hay là chúng ta tích lũy đầu người trước đi ạ?"
Tích lũy đầu người phải bố trí mai phục, lúc nào cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Diêm Minh quay lại cõng cậu lên, nói: “Chúng ta đã tụt lại phía sau quá xa, muốn tích lũy đầu người cũng phải đuổi kịp đại đội trước đã."
Tiểu Hắc Đản thở dài một hơi: "Nếu không thì hay là chúng ta tách ra đi? Cháu và Tôn Tiểu Lang đi vê hướng giữa sườn núi nơi chúng ta đóng quân, chú đuổi theo đại đội."
Diêm Minh nhìn mật độ trong rừng, lại quét mắt ra đằng sau, lắc đầu: "Không được."
"Tại sao ạ?" Tôn Tiểu Lang cởi cúc cổ áo, lau mồ hôi trên trán: "Chú không chê bọn cháu níu chân sao ạ?”
"Giáo viên khảo hạch bí mật bảo vệ bọn cậu không có đi theo."
Như thế thì sao anh ta dám để hai đứa trẻ này trong rừng rậm.
"Ôi!" Tôn Tiểu Lang và Tiểu Hắc Đản kinh ngạc há to miệng.
Tiểu Hắc Đản: "Còn có người đi theo chúng ta ạ?"
"Bây giờ thì không có." Nhìn chiếc la bàn mà trung đoàn trưởng lắp trên đồng hồ, Diêm Minh nói: "Hướng chúng ta đi càng ngày càng cách xa khu cắm trại của bọn cháu."
"ý của chú là." Tiểu Hắc Đản trừng mắt nhìn: "Bọn cháu chỉ có thể đi theo chú am"
Tôn Tiểu Lang: "Vậy nhiệm vụ của bọn cháu là gì?"
Diêm Minh: "Bọn cháu không phải chỉ có nhiệm vụ sinh tồn thôi sao?"
Cả hai gật gật đầu.
"Đi theo chú hai ngày nữa, nhiệm vụ của bọn cháu tự nhiên sẽ hoàn thành."
Hai đứa nhóc đều nghĩ đúng là ý này.
Chúng ăn ý nhìn nhau, không nhắc lại việc rời đi, một đứa tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, đứa kia cố hết sức đuổi kịp tốc độ của Diêm Minh. Qua hai mươi phút, Tiểu Hắc Đản nhảy xuống, đổi thành Tôn Tiểu Lang leo lên lưng Diêm Minh.
Diêm Minh nhịn không được cười khổ nói: "Sớm biết vậy thì lúc vừa nghe được †in chúng ta lập tức tách ra riêng."
Bây giờ thì tốt rồi, không dắt theo cũng không được.
Tiểu Hắc Đản cười tự tin: 'Có lúc chú sẽ cần đến bọn cháu."