Chương 527: Mưa như thác đổ (2)
Chương 527: Mưa như thác đổ (2)Chương 527: Mưa như thác đổ (2)
Lời này là thật, đến buổi tối, ba người đuổi kịp đại đội, tìm kiếm đội viên đội đặc chiến bị lạc, nhìn chấm đỏ trên ống tay áo đối phương, lập kế hoạch xong xuôi, Tiểu Hắc Đản đi tới gọi chú.
Sau đó xoay người nấp sau một cái cây hoặc là bụi cỏ.
Xuất phát từ sự tò mò, đối phương không thể không đi kiểm tra.
Diêm Minh trốn trên cây bay nhào tới, đè đối phương xuống dưới, giơ tay chém vào động mạch chủ trên cổ đối phương.
Tôn Tiểu Lang nhân cơ hội lấy được phù hiệu của người đó, nhặt được một đầu người.
Cứ vậy đến giữa trưa ngày hôm sau, cả đội đặc chiến đều biết Diêm Minh mang theo hai đứa trẻ thành công gài bãy, thu hoạch được không ít đầu người.
Nhiều đầu người như vậy, liệu bọn họ có thể giành được mấy cái?
Trong lòng mọi người không hẹn mà cũng nảy ra suy nghĩ này.
Sau khi gặp hai nhóm người chặn đường cướp phù hiệu, ba người không thể không tạm dừng kế hoạch ban đầu, ngồi trên một cây cổ thụ cao lớn, bàn bạc lại lần nữa.
"Chú Diêm." Tiểu Hắc Đản dựa vào nhánh cây chính to khỏe, cong một chân lên, chống cằm hỏi: "Các chú có tổng cộng bao nhiêu người?"
"Sáu mươi sáu."
Tiểu Hắc Đản nhìn về phía Tôn Tiểu Lang.
Tôn Tiểu Lang lấy tất cả phù hiệu ra đếm: "Mười một cái."
Tiểu Hắc Đản nhướn mi, hai mắt sáng lên: "Tính như vậy, chúng ta chỉ cần tránh những người khác, lên núi lấy được cờ đỏ trước thì đội đỏ của bọn chú sẽ thắng." Diêm Minh nhìn hai đứa bé rồi cười nói: "Đi thôi, chú đưa bọn cháu trở về."
Diêm Minh vốn tưởng là sẽ không có ai nghĩ tới anh sẽ đưa bọn nhỏ đi về phía đông đâu. Nào ngờ có người đã đưa nhóm trẻ về địa điểm khảo hạch trước, nghe được hết nội dung và thời gian kết thúc, sau đó bày sẵn thiên la địa võng, chỉ chờ bọn họ tới.
Ba người đến chơi lại thành đâm thẳng đầu vào.
Bại trận vô cùng thê thảm, Tiểu Hắc Đản, Tôn Tiểu Lang chật vật bị cắt đầu người, Diêm Minh bị đoạt phù hiệu được đưa đến trại quân đồng tử, Tô Mai nhìn ba người, vừa đau lòng lại có chút buồn cười.
"Mẹ!" Tiểu Hắc Đản bĩu môi, chán nản nói: 'Mẹ thấy con thê thảm như vậy mà không đau lòng sao?" "Ha ha...' Tô Mai không nhịn được, cười nói: "Trước khi tham gia, con có từng nghĩ đến kết quả xấu nhất không?"
Tiểu Hắc Đản nắm chặt nắm đấm, không phục nói: "Chiến sĩ đều phải dũng cảm tiến tới, chiến đấu đến cùng, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?"
Tô Mai bưng chậu nước đặt trước mặt ba người: "Còn gì để mất nữa? Rửa tay rửa mặt đi, mẹ đi nấu cho mấy đứa một bát mì."
Hai ngày nay, Tô Mai và Trương Truyền Thừa cũng không nhàn rỗi, bánh ngô hấp hết nồi này đến nồi khác, mì sợi cũng phải cán kỹ rồi phơi lên dây gai. Bắt mấy con gà rừng và thỏ sau khi giết thịt thì tẩm ướp, xương thì nấu canh, vẫn luôn để ấm trong nồi, chỉ chờ bọn nhỏ vừa về đến là có thể ăn ngay một ngụm cơm nóng.
Có sẵn canh xương hầm, mì sợi, củ cải gì cũng có, nấu ba bát mì cũng chỉ mất vài phút.
Ba người ăn xong, Diêm Minh tạm biệt trở về đơn vị, Tô Mai pha nước nóng cho hai đứa nhóc rửa chân, bảo bọn chúng cởi áo ngoài, vào lêu của cô ngủ một lát.
Cùng lúc đó, cơn mưa xuân tí tách tí tách rơi xuống.
Các chiến sĩ bận rộn dựng lều vải bên bếp lửa. Tô Mai và Trương Truyền Thừa cắt gừng, rửa sạch rễ hành, nấu một nồi canh hành lá và gừng sợi.
Nhưng thời gian dần trôi, thấy trời đã tối dần, gió lớn kèm theo mưa to tạt vào xối xả mà cũng chỉ có lát đát tâm mười đứa trẻ trở về.
Nơi mọi người trú quân cũng cảm thấy có điều không đúng, sợ rằng đã xảy ra chuyện.
Tin tức truyên đến, đa số bọn trẻ đều bị lạc đường, lệch khỏi tuyến đường ban đầu, đi vào vùng núi sâu phía Bắc.
Mặc dù có chiến sĩ đi theo nhưng trái tim Tô Mai vẫn lơ lửng không yên.
Triệu Khác nhận được tin tức, mang theo những đặc chiến viên đã bị cướp phù hiệu chạy tới. sau khi hỏi rõ tình huống và vị trí, họ cùng quay người đi vê hướng bắc.
Tô Mai nhịn không được đi theo mấy bước.
Triệu Khác như có thể cảm nhận được, quay đầu vẫy tay với cô: "Trở về đi! Yên tâm, có anh đây rồi."
Dứt lời, vạt áo mưa của anh vẽ một đường cong trước mắt Tô Mai rồi chìm vào màn đêm thăm thẳm và mưa gió vô biên.
"Mẹ!" Tiểu Hắc Đản và Tôn Tiểu Lang bị mưa to gió lớn đánh thức, trùm áo khoác lên, đội mưa chạy ra ngoài.
Tô Mai bước về phía trước, mở áo mưa che chở cho hai đứa nhỏ ở trước ngực, đưa bọn chúng đi vào phòng bếp.
"Đồng chí Tô." Trương Truyền Thừa từ lều chính chạy tới nói: "Trung đoàn trưởng Trình và mấy chiến sĩ muốn đưa mười mấy đứa trẻ trở về quân đội trước, cô trở về cùng với bọn chúng chứ?”
"Còn anh?” "Tôi và phó sư đoàn trưởng Dương sẽ ở lại chờ bọn nhỏ."
Tô Mai nhìn Tiểu Hắc Đản và Tôn Tiểu Lang trong ngực, xuống núi trong trời mưa lớn như vậy, giao bọn chúng cho người khác cô thật sự không yên tâm, nhưng nghĩ đến Lâm Niệm Doanh, Triệu Cẩn vẫn còn ở trên núi, cô cũng vô cùng bất an