Chương 528: Mưa như thác đổ (3)
Chương 528: Mưa như thác đổ (3)Chương 528: Mưa như thác đổ (3)
Trương Truyền Thừa: "Đồng chí Tô, mưa sẽ càng lúc càng lớn, cô đừng do dự nữa, mau đi với bọn nhỏ thôi."
Tiểu Hắc Đản liếc nhìn hơn chục người đang đi ra dưới sự che chở của các chiến sĩ, không thấy bọn Lâm Niệm Doanh, Triệu Cẩn, Tiểu Bàn Đôn, còn những người khác đâu: "Mẹ, con và mẹ cùng ở lại chờ anh tư, Anh ba."
Tôn Tiểu Lang: "Con nữa, cùng nhau chờ."
Tô Mai mím môi, ngẩng đầu nhìn Trương Truyền Thừa: "Đồng chí Trương, anh và mọi người đi đi, tôi và hai đứa nhỏ ở lại với các chiến sĩ."
"Đồng chí Tô..." Trương Truyên Thừa còn muốn khuyên, bên cạnh đã truyên đến một tiếng hét kinh hãi, nước tràn vào lều.
Bỏ qua Tô Mai và hai đứa bé, Trương Truyền Thừa vội vàng đi giải cứu mì, gạo, củi khô và củ cải.
Tô Mai kéo áo mưa, cõng một đứa, ôm một đứa, đưa bọn nhỏ vào căn lều nhỏ của mình, vội vàng lấy dây thừng cuốn rơm rạ, chiếu, quân bị và ba lô mang vào phòng bếp trong lều lớn, đặt mọi thứ lên trên góc cây, để hai đứa nhỏ ngồi lên trên, Tô Mai dặn dò hai câu rồi lao ra ngoài giải cứu đồ vật cùng các chiến sĩ, gia cố lại căn lều.
Mưa đến nửa đêm về sáng mới ngừng, đến khi chân trời hửng sáng, các chiến sĩ mới lần lượt mang từng đứa trẻ trở về.
Quần áo ướt đẫm, cả người lạnh cóng, nhưng cơ thể lại nóng rực.
Tô Mai cởi quần áo giúp bọn chúng, ôm vào lòng, một bát canh gừng vào bụng, quân bị quấn lên người, củi lửa đốt lên, có đứa nóng đến buồn ngủ, có đứa thở dài một hơi nhẹ nhõm, từ từ lấy lại sức.
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh phát sốt, Tô Mai lấy rượu lau nách, lòng bàn tay, lòng bàn chân giúp bọn chúng, tự mình cầm tay để dị năng di chuyển trong cơ thể bọn chúng hết lần này đến lần khác.
Những đứa trẻ khác cũng như thế.
Không có ai nghi ngờ gì, chỉ cho là quân y đi cùng trị cảm mạo rất mát tay.
Triệu Khác dắt theo Hoa Vĩnh Niên, Lý Tuấn Tài, Trương Hưng Sinh trở về.
Ba đứa xảy ra mâu thuẫn với hai đứa khác trong đội, nửa đường tách ra, chiến Sĩ tiếp ứng chạy tới muộn không tìm được bọn chúng, sốt ruột đến mức gần như sụp đổ.
Nhóm quân đồng tử huấn luyện dã ngoại bắt đầu yên lăng, tiếng vang dội kết thúc, để Dương Đồng Quang và các tướng lĩnh khác ý thức sâu sắc về sự thiếu chuẩn bị và hàng loạt lỗ hổng trong hành động.
Triệu Khác dẫn đầu đội đặc chiến cũng lộ ra rất nhiều vấn đề do thiếu kinh nghiệm.
Nói thế nào nhỉ, ở thời điểm đó, cho dù là chiến sĩ, công nhân hay nông dân, mọi người đều có máu liều, càng là nhược điểm, càng muốn chinh phục đến cùng.
Thế là, trong quãng thời gian sau đó, thường xuyên có các loại huấn luyện dã ngoại xuất hiện hàng loạt.
Ban đầu, Tô Mai còn lo lắng đi theo mấy chuyến, sau bảy lần cô cũng đã bình tĩnh trở lại, không lên núi chịu khổ với họ nữa, muốn đi thế nào thì đi.
Không thể phụ nhận rằng, trong quá trình huấn luyện đặc biệt như vậy, cho dù là các đội viên trong đội đặc chiến hay là các quân đồng tử đều nhanh chóng trưởng thành, gần như mỗi tuần là một dáng vẻ khác.
Thời gian thấm thoát bước sang giữa tháng tư.
Hôm đó, Tô Mai theo Triệu Khác về nhà sau khi tan sở, xa xa chỉ thấy Tiểu Du Nhi và Điềm Điềm lái chiếc xe quân đội nhỏ có hình phim hoạt họa chờ ở trước cổng quân đội. Tô Mai nhảy xuống xe đạp, đi quanh chiếc xe tải quân đội nhỏ một vòng, hỏi Tiểu Du Nhi đang mở cửa kính xe xuống cười toét miệng với mình: "Đồ chơi từ nhà máy của chú Lý đưa tới à?"
"Vâng ạ." Tiểu Du Nhi gật đầu, nói: "Còn có ông chú và ông nội Quý bên cạnh ạ."
Tô Mai nhìn về phía Triệu Khác.
Cô hơi đoán được mục đích ba người đến nhà.
Tháng ba, mô hình xe tải quân đội được bộ ngoại giao mang ra nước ngoài, xuất hiện trong một buổi triển lãm quốc tế tương đối quan trọng, nhận được một lượng đặt hàng lớn.
Lúc ấy, xưởng trưởng Lý đã hối hận.
Hối hận vì không nghe lời Tô Mai, lấy bản vẽ mô hình bộ sưu tập thuyền hải tặc tìm xưởng đóng tàu Cáp Nhĩ Tân hợp tác, làm một bộ thuyền cỡ nhỏ có thể chở người xuống biết.
Đặc biệt là sau khi bộ sưu tập xe quân đội đổi về không ít lương thực, giải quyết được mối nguy thiếu hụt lương thực của các thôn xung quanh, cảm giác hối hận này càng tăng lên gấp bội.
Lúc này tới đây, hoặc là vì thuyền tải tặc chở người xuống biển được nghiên cứu phát triển thành công, hoặc là vì bộ sưu tập mô tô sẽ tham gia triển lãm ở châu Phi vào tháng năm.
Có lẽ ông cụ Cố đến đây là để nhận người thân.
Vào tháng ba, Tô Mai lựa ra mấy ngày để ông chọn, ông nhìn thoáng qua ngày 19 tháng 4, là ngày sinh nhật của Đan Tuyết.
Trước mắt chỉ còn có hai ngày, có lẽ là tới bàn một số chỉ tiết, vốn cũng không định làm lớn chuyện, chỉ là gân đây sức khỏe của Cố Đan Tuyết càng ngày càng tốt, ông cụ không khỏi có chút vui mừng, cho nên muốn mượn cơ hội ăn mừng một chút.