Chương 529: Mưa như thác đổ (4)
Chương 529: Mưa như thác đổ (4)Chương 529: Mưa như thác đổ (4)
Còn về phần tư lệnh Quý, hẳn là đến cảm ơn Triệu Khác. Quý Tiểu Ngũ nhập ngũ vào ngày hôm qua, bài tập, huấn luyện hoàn toàn không trì trễ chút nào.
Bài tập về nhà của bọn họ phải bỏ ra giá tiền rất lớn để tìm mấy vị gia sư về bổ túc, về mặt huấn luyện thì do mỗi sáng Triệu Khác kèm cậu suốt dọc đường, buổi tối tan tâm lại giúp cậu huấn luyện thêm.
Sợ trong nhà không có thứ gì ngon đãi khách.
Triệu Khác quay đầu xe đạp trở về nói: 'Anh đến tiệm ăn nhà nước xem thử."
Tô Mai nhìn bóng dáng anh rẽ vào đường phố, cúi đầu nhìn Tiểu Du Nhị, nói: "Con và Điềm Điềm chơi ở đây hay theo mẹ về nhà?"
Tiểu Du Nhi ghé vào cửa sổ xe, thò người nhìn ra phía sau kêu lên: "Điềm Điềm, muốn chơi nữa không?"
Xe quân đội chó con là sản phẩm mới, xưởng trưởng Lý mới đưa tới vào chiêu hôm qua, Điềm Điềm vẫn còn thấy mới lạ: "Em còn muốn chơi một lúc nữa."
"Mẹ." Tiểu Du Nhi vẫy vẫy tay với Tô Mai: "Mẹ về nhà trước đi."
"Được, đừng ra khỏi con phố này." Tô Mai dặn dò một câu, đi tới cửa, lại nhờ bảo vệ coi chừng giúp.
"Đồng chí Tô." Người bảo vệ cười nói: "Cô yên tâm đi, mọi người đều nhận ra con của cô, ra khỏi con phố này cũng không lạc mất được."
Tô Mai cười cười bước vào sân trở về nhà.
Trên ghế sô pha trong phòng khách, Triệu Nho Sinh, Tân Thục Mai, Thiết Tử nói chuyện với ông cụ Cố, tư lệnh Quý, xưởng trưởng Lý. Trong phòng bếp, Dụ Lan và chị Lý cũng đang bận rộn nhiều việc.
Nhìn thấy Tô Mai vào nhà, ông cụ Cố vẫy tay với cô: "Tiểu Khác vẫn chưa tan sở sao?"
"Tan sở rồi ạ." Tô Mai cười nói: "Biết mọi người tới nên anh ấy đến tiệm ăn nhà nước gọi đồ ăn rồi."
"Trong nhà có gì thì ăn đó, còn phí tiền làm gì." Tình hình bên ngoài, ông cụ Cố ít nhiều cũng đã nghe thầy Uông nhắc đến vài câu: "Tiểu Khác có nói với cháu là khi nào bọn cháu trở về phía nam không?"
Tô Mai: "Đầu tháng sau ạ."
Ông cụ Cố: "Cũng không còn mấy ngày, ông mới hỏi Đan Tuyết, nó muốn theo bọn cháu xuôi nam.”
Tô Mai kinh ngạc nhíu mày: "Ông đồng ý không?"
"Cháu không chê hai người bọn ta phiền phức là được rồi." Ông cụ Cố nhìn ánh mắt khó hiểu của Tô Mai, cười nói: "Ông hỏi tư lệnh Giang của bọn cháu, ông ấy nói gần quân khu của bọn cháu có một viện dưỡng lão. Bọn cháu đi trước, ông sẽ thu xếp sau, đưa thây Uông đến viện dưỡng lão một thời gian. Đến lúc đó qua nhà cháu ăn cơm, cháu không đuổi ông ra ngoài cửa đấy chứ?"
"Nếu ông có thể đưa thầy Uông tới nhà cháu ở một thời gian thì càng tốt hơn nữa." Tô Mai cười nói.
"Sao nào, coi trọng tài bếp núc của thầy Uông rồi à?" Ông cụ Cố trêu ghẹo nói.
"Không chỉ vậy đâu." Tô Mai cười nói: "Cháu còn coi trọng y thuật của ông."
Mặc dù không học y, nhưng ông cụ biết những thứ điều dưỡng, dưỡng sinh gì đấy, hai cái như vậy đã đủ để cô hưởng thụ rồi.
"Ha ha..." Ông cụ Cố gật đầu với cô, cười nói: "Có mắt nhìn đấy. Cháu đã mời vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."
Tần Thục Mai cười nói: "Nghe hai người nói vậy, Tô Mai à, mẹ cũng muốn đi theo mọi người.' "Được ạ." Tô Mai đáp một tiếng: "Phương nam núi xanh nước biếc, nói về phương diện nghỉ ngơi điều dưỡng, thủ đô quả thật không bằng nơi đó. Ăn uống cũng thuận tiện, cả nhà có mười mấy mẫu đất, lại gần biển, tôm cá cái gì cũng rẻ..."
Tô Mai nói liên miên, Triệu Trác cũng dao động: "Là một nơi tốt để dưỡng lão, đợi sau này anh và chị dâu về hưu sẽ qua làm bạn với bọn em."
Triệu Nho Sinh hơi bất mãn: "Không được, trên núi ẩm ướt không thích hợp cho mẹ tĩnh dưỡng."
Tô Mai: "Viện dưỡng lão mà chú Phương vừa nói, bên trong có một cái suối nước nóng. Tư lệnh Giang của bọn con trước kia bị phong thấp không nhẹ hơn mẹ, liên tục điều trị bằng cách ngâm mình ở đó, cuối hè năm ngoái đã khỏe hơn rồi."
Triệu Khác đưa thức ăn đã chín cho Tiểu Mã, bảo anh ta mang vào bếp. Anh đẩy cửa bước vào, vừa nghe vậy thì khẽ gật đầu: "Mẹ đi với bọn con đi, đợi hai năm sau bệnh nhẹ thì trở về."
Ở lại hai năm!
Triệu Nho Sinh: ”...'
Tô Mai nhìn biểu cảm trên mặt ông thì không nhịn được cười.
Để Triệu Khác lại nói chuyện với mọi người, Tô Mai rời khỏi phòng khách, vừa định vào bếp xem thì xưởng trưởng Lý đã đuổi theo tới: "Đồng chí Tô."
Tô Mai dừng chân: "Xưởng trưởng Lý, vẫn chưa cảm ơn xe quân đội mà chú cho Tiểu Du với Điềm Điềm."
Xưởng trưởng Lý: "Muốn cảm ơn cũng không dễ, mô hình xe mô tô mà lần trước cô nói...
"Chú đợi một lát." Tô Mai quay về phòng, đẩy chiếc xe mô tô một đứa bé lái từ phòng trẻ em ra đặt trong sân.
Xưởng trưởng Lý lập tức trân trọng sờ lên đầu xe, thân xe... Tô Mai vào nhà, đẩy một chiếc mô tô hoạt hình ba bánh khác. "Thời gian eo hẹp, mỗi bộ sưu tập tôi chỉ làm một chiếc." Tô Mai nói rồi vào nhà cầm một xấp bản vẽ ra: "Một bộ sưu tập, mười chiếc xe, bản vẽ đều ở đây."