[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 530 - Chương 530: Mưa Như Thác Đổ (5)

Chương 530: Mưa như thác đổ (5) Chương 530: Mưa như thác đổ (5)Chương 530: Mưa như thác đổ (5)

Xưởng trưởng Lý xúc động nhận lấy, nhìn mục lục, lại lật xem sơ lược nội dung bên trong: "Đồng chí Tô, cô chờ chút đã."

Nói xong, ông ấy vào nhà lấy cặp công văn ra, rút một phong bì thật dày đưa cho Tô Mai: "Hai vạn, cô nhận đi."

Tô Mai không nhận: "Xưởng trưởng Lý, tiền lúc trước chắc công ty của chú có ghi nợ đúng không?”

Xưởng trưởng Lý gật đầu.

"Chú thích là gì? Mua bản vẽ ạ?"

Xưởng trưởng Lý sững sờ, một lúc sau mới kịp phản ứng: "Đồng chí Tô yên tâm, trở vê tôi sẽ sửa, ghi rõ là kinh phí nghiên cứu phát minh."

Tô Mai lắc đầu: "Không cần sửa, số tiên này chú lấy về đi. Lát nữa chú viết cho tôi một tờ giấy, ghi rõ số tiền trước đây đều là tiền lương tôi nhận được, tôi giữ chức vị nhà thiết kế trong nhà máy của chú, trước đây các chú trả cho nhà thiết kế một tháng bao nhiêu thì cứ khấu trừ cho tôi từ con số đó, khấu trừ xong thì phát lương cho tôi, chú thấy sao?"

Xưởng trưởng Lý vui mừng trong lòng, lúc trước còn sợ bọn họ trở về phía nam sẽ không làm những thứ này nữa. Bây giờ có thể ghi tên vợ chồng họ vào nhà máy, ông thật sự cầu còn không được: "Được, ngày mai tôi sẽ đưa thẻ công tác và băng đeo tới cho. Nhưng mà... Đồng chí Tô à, tiền lương của chúng tôi không cao, nếu tính theo ý của cô thì mấy năm gần đây cô sẽ không nhận được tiền lương."

Tiền lúc trước cộng lại đến hơn bốn nghìn, nhà thiết kế của bọn họ nhiều nhất cũng chỉ năm sáu chục một tháng.

"Tôi là gia đình quân nhân." Tô Mai cười nói: "Đất nước đang khó khăn, tư tưởng của chúng tôi chưa được giác ngộ cao, trong xưởng không phải cũng muốn quyên góp tiền cho khắp nơi sao? Số tiền kia chú có thể xuất ra bao nhiêu thì cứ quyên góp nó dưới danh nghĩa của nhà máy."

Tô Mai đã nói như vậy, trong xưởng đương nhiên sẽ không tham lam số tiền này. Chỉ là xưởng trưởng Lý nắm vuốt phong thư thật dày, trong một thời gian ngắn cảm thấy cảm xúc lẫn lộn, hai vạn đấy, không phải hai nghìn, nói bỏ là bỏ như vậy, phần khí phách và tính người này làm cho lòng người sinh ra sự kính trọng.

Dùng xong hết cơm, đưa tiễn mọi người, Tô Mai mở cửa nhà kho, chọn lựa mấy cây gỗ tốt.

Trên bàn cơm Triệu Khác uống một ít rượu, người hơi say, tựa nghiêng ở khung cửa nhìn cô ra tay, lấy nguyên liệu, bào vỏ, đo theo chiều dài dùng lửa hơ ép...

"Em làm gì vậy?”

"Làm cho bọn Tiểu Hắc Đản một chiếc thùng máy giặt đạp chân." Tô Mai nói, không dừng tay.

Hai tháng nay, bọn người Dương Đồng Quang nhắm một mắt mở một mắt, không có quan tâm đến việc cô giúp giặt áo khoác dày, ga giường vỏ chăn, nhưng sau khi cô đi thì sao, ga giường vỏ chăn bông dày như vậy làm sao mà giặt, dính nước thì Triệu Cẩn cũng không xách nổi, chớ nói chỉ là Tiểu Hắc Đản mới năm tuổi.

"Con trai không nên nuông chiều." Triệu Khác sờ điếu thuốc trên môi, thấy Tô Mai không đoạt lấy, trong tay xoay cái bật lửa, nói: 'Lúc anh sáu tuổi đã phải bắc ghế đẩu nấu cơm."

"Ồ" Tô Mai nói: 'Làm mấy bữa?"

"Hơn nửa tháng." Khi đó mẹ anh bị thương nằm viện, ba anh bận rộn công việc, anh cả đi đến nhà cậu, tiền sinh hoạt để lại bị anh hai cầm đi mua truyện tranh, không có tiên đi đến nhà ăn ăn cơm đành phải mỗi ngày nấu khoai lang ăn.

Cuối thu, một trận mưa xối xuống khiến củi lửa đều ướt, đốt lên toàn là khói, khoai lang trong nồi thường nấu không chín, mà khoai lang ăn nhiều nóng ruột, khi đó anh thật sự muốn ăn bánh bột, dù là một cái bánh bao không nhân, nửa cái bánh bột ngô cũng được.

"Tiểu Mai, sáng mai anh muốn ăn bánh trứng gà em nướng."

"Được." Tô Mai nhìn anh hơi tụt cảm xúc, nói sang chuyện khác: "Trước khi ăn cơm, xưởng trưởng Lý cầm hai vạn đồng đưa em, nói phí gắn hệ thống mô-tơ máy, em không lấy. Lúc trước em cân nhắc không chu toàn, bây giờ nghĩ lại việc bán bản vẽ có khác gì việc bọn Tiểu Hắc Đản cho thuê xe đâu chứ. Sau này nhắc đến đều là điểm yếu."

"Em nhận chức vị nhà thiết kế ở nhà máy của bọn họ, nói với ông ấy tiền lúc trước trừ vào lương hàng tháng."

"Ừm"" Hai vạn không phải là ít, Triệu Khác lại không để trong mắt, so với tiền, anh càng coi trọng một nhà hạnh phúc an khang hơn: "Ông cụ Cố muốn ngày 19 chúng ta làm tiệc nhận người thân, làm tại nhà ông ấy."

"Bột gạo thịt thức ăn, rượu, có phải ông ấy muốn bao hết không?"

Triệu Khác: "Không phải em còn cất một ít phiếu thịt sao, mua mấy cân thịt ba chỉ, anh lại đi đến ngoại thành đặt trước một con dê, mấy con gà, mua chút trứng gà và rau quả đưa qua."

Tô Mai gật đầu: 'Mấy ngày trước em gọi điện thoại cho đồng chí Trương ở ngoài đảo, nhờ anh ta gửi ít trứng vịt biển, vịt gia vị, rong biển, các loại ốc khô, tôm, lại nhờ Trương Ninh gửi ít bột gạo, tính ra thì ngày mai cũng nên đến."

Triệu Khác: "Anh cả và chị dâu cả giúp mua rượu thuốc lá, tính ra cũng đủ rồi."
Bình Luận (0)
Comment