[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 532 - Chương 532: Sống Lâu (1)

Chương 532: Sống lâu (1) Chương 532: Sống lâu (1)Chương 532: Sống lâu (1)

"Phạm Vân!" Ông Cụ Cố nhướng mày nhìn chị ta, cầm ấm trà lên rót cho mình một chén: "Cố Sâm có nói với cháu là tại sao hôm nay lại gọi cháu tới không?"

Phạm Vân mấp máy môi, dè dặt nói: "Có nói ạ."

"ồ." Ông cụ Cố cầm chén trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt cúi xuống không nhìn chị ta: "Nó nói thế nào?"

"Bảo cháu chuẩn bị quần áo ngày mai cho Đan Tuyết."

"Chỉ cho Đan Tuyết?"

"Còn nữa, còn có mấy đứa bé nhà họ Triệu."

"Cháu đã chuẩn bị chưa?"

Phạm Vân ngẩng đầu nhìn ông, ngập ngừng nói: "Ở nhà, ở nhà không còn phiếu vải."

"ồ." Ông cụ Cố bị chị ta chọc cười: "Con ở chỗ chú dựng sân khấu kịch à, nhà họ Cố ta tích góp gia tài, lo liệu việc nhà cũng không phải mấy mảnh cũng không mua nổi."

Chưa kể tới đồ cưới của chị ta, tài sản riêng và số vải vóc khổng lồ chiếm một kho nhỏ trước đó, mấy năm cũng không dùng hết được.

"Được rồi, cháu đi đi." Ông cụ Cố khoát tay với chị ta: "Mai đừng đến nữa, cần mặt mũi thì đến bệnh viện tìm một cái giường nằm một ngày."

"Chú!" Phạm Vân tái mặt, kinh sợ nói: "Ngày mai là sinh nhật của Đan Tuyết, cháu là mẹ của nó."

Ông cụ Cố kéo sợi tơ trong tay, chuông reo lên. Người giúp việc bước vào, đưa tay ra dấu mời.

"Chú, cháu về nhà sẽ bảo người đưa..." Phạm Vân thấy ông cụ cầm quân cờ trong tay làm như không nghe thấy, cả người phát lạnh: "Cháu sẽ tự đưa."

Ông cụ Cố hạ quân cờ xuống, một lúc lâu sau mới "Ừ" một tiếng.

Phạm Vân thả lỏng dây cung căng cứng trong lòng, lúc này mới phát hiện sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Phạm Vân tới rất nhanh, Tô Mai và Triệu Khác bên này vừa tới nhà bưng bát cơm lên thì bảo vệ gác cổng đại viện đã gọi đến.

Tiểu Du Nhi nghe được tiếng chuông, cậu nhóc nuốt thức ăn vào miệng, giơ tay nói: "Con đi nhận."

Điềm Điềm nhìn thấy, đẩy bàn tay Triệu Khác đang đút cơm cho, giơ tay nói với Tô Mai: “Cháu đi với anh."

Tô Mai đặt bát đũa xuống, bế hai đứa nhóc khỏi ghế dành cho trẻ em.

Tiểu Du Nhi nắm tay Điêm Điêm, chạy cộc cộc vào phòng khách, dùng hết sức bế cô bé lên.

Điềm Điềm một tay nắm lấy bàn cao, tay kia cầm ống nói lên: "Alo, cháu là Điềm Điềm, cô chú tìm ai ạ?"

Hai đứa nhỏ mỗi ngày đều lái xe quân đội đi dạo quanh cổng đại viện, gác cổng cũng đã quen, nghe giọng nói bập bẹ của cô nhóc thì cười: 'Điềm Điềm à, chú Triệu của cháu có ở đây không? Cháu bảo anh ấy nghe điện thoại một chút được không?”

"Được ạ.' Điềm Điềm dứt lời, Tiểu Du Nhi không chịu nổi nữa, hai đứa kéo theo điện thoại ngã lăn ra đất. May mà Tô Mai không yên tâm nên đi theo, cũng nhanh tay lẹ mắt chộp được điện thoại trước khi đập vào người hai đứa nhóc.

Cất điện thoại đi, Tô Mai kéo hai đứa lên: "Không sao chứ?"

Khuỷu tay Tiểu Du Nhi đập xuống đất rất đau, thấy Điềm Điềm không sao cũng vội lắc đầu. "Dì ơi, có người tìm chú Triệu.

"Ừ" Tô Mai cầm điện thoại lên xem, là bên phòng bảo vệ gọi tới.

Gọi trở lại, nghe được tên Phạm Vân, cô không khỏi ngạc nhiên.

"Đồng chí Tô, cho qua không?" Bởi vì là người lạ cho nên bảo vệ phải gọi hỏi một tiếng.

"Ừ, làm phiền anh." Cúp điện thoại, Tô Mai cầm chiếc áo khoác vàng nhạt trên kệ, đi ra ngoài nói: "Tiểu Du, Điềm Điềm, bọn con mau về chỗ ăn cơm đi, mẹ đi đón người."

"Mẹ ơi, đón ai vậy ạ?" Tiểu Du Nhi hỏi.

"Mẹ của chị Đan Tuyết."

"Chị Đan Tuyết có mẹ sao?" Tiểu Du Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt.

"Nói ngớ ngẩn gì vậy.' Tô Mai cười nói: "Chị của con đâu phải Tôn Ngộ Không nhảy ra từ tảng đá, sao lại không có mẹ được."

Nói đến đây, chẳng trách Tiểu Du Nhi lại ngạc nhiên như vậy, Cố Đan Tuyết đã đến nhà họ Triệu hơn hai tháng nhưng Phạm Vân vẫn chưa đến thăm con bé một lần nào, thỉnh thoảng đưa đồ đến, nhưng không phải là Cố Sâm thì cũng là bảo mẫu.

"Mau về ăn cơm thôi, mẹ sẽ về nhanh thôi." Tô Mai vừa dứt lời thì một chiếc xe Jeep đã ngừng lại trước cửa viện, tài xế xuống xe, mở cửa xe ghế sau, Phạm Vân duỗi đôi chân dài ra, dưới ánh đèn đường, làn váy thêu hoa văn màu đỏ sâm vẽ thành một đường cong trên đôi giày cao gót màu đen, trực tiếp rũ xuống.

"Chị Vân." Tô Mai cúi người xuống bế Tiểu Du Nhi và Điềm Điềm lên, nghiêng người nói: "Chị đến gặp Đan Tuyết đúng không, mời vào nhà."

Sợ tài xế quay lại sẽ bị ông chú gọi đi hỏi chuyện, Phạm Vân cố kìm nén cảm giác chán ghét và mất kiên nhãn trong lòng, cong môi, mở túi xách ra cầm lấy hai tờ năm tệ tiền mặt, đưa cho Tiểu Du Nhi và Điềm Điềm: "Cầm lấy đi, một chút tâm ý của dì."

Hai mắt Tiểu Du Nhi sáng lên, giống như nhìn thấy một túi kẹo lớn.

"Cảm ơn dì, dì thật đẹp!"

Điềm Điềm học theo cầm lấy, mỉm cười tủm tỉm nói với Phạm Vân: "Dì à, dì thật đẹp!"

Phạm Vân: "Cặp thai long phượng này của nhà cô có cái miệng rất ngọt ngào."
Bình Luận (0)
Comment