Chương 533: Sống lâu (2)
Chương 533: Sống lâu (2)Chương 533: Sống lâu (2)
Tài xế một tay xách vali da, một tay xách theo đồ hộp và sữa mạch nha đi theo bà ta, nghe vậy, hai mắt anh ta lóe lên. Anh ta đã đến đây mấy lần với Cố Sâm nên biết đứa bé trong lòng Tô Mai là con gái đàn em của Triệu Khác.
Tiểu Du Nhi: "Mẹ, thai long phượng là gì vậy?"
Tô Mai suy nghĩ một chút: "Lý Thành Long và Lý Thành Phượng trong lớp lá của các con chính là thai long phượng đấy."
"ồ... Tiểu Du Nhi nhoài người ra giữ chặt chiếc áo gió của Phạm Vân: "Dì à, cháu và Điềm Điêm không phải là thai long phượng, sau này cháu còn muốn cưới cô ấy vào nhà làm vợ."
Điềm Điềm lắc đầu: "Ba mình không cho mình gả cho cậu."
Tiểu Du Nhi lập tức sốt ruột, cậu bé buông quần áo của Phạm Vân ra, hỏi: "Tại sao? Mình đáng yêu và ngoan ngoãn như vậy, còn có hai chiếc xe tải quân đội, một thùng đồ chơi, một túi thịt khô, cậu có thể tìm được một người đàn ông nào tốt hơn mình để gả nữa sao?"
Đang nói chuyện, đoàn người đã bước vào nhà, Tô Mai đặt hai nhóc con xuống, vờ như không nhìn thấy sự quân bách trên mặt Phạm Vân, lớn tiếng gọi: "Đan Tuyết, mẹ con đến này."
Tất cả mọi người trên bàn cơm vừa nghe thấy vậy, người nào người nấy đều đặt bát đũa xuống, đứng dậy đi đón tiếp.
Cố Đan Tuyết mở miệng mấp máy, rầu rĩ không vui đi theo bên cạnh Tân Thục Mai.
"Có chuyện gì vậy?" Tần Thục Mai cười nói: 'Mẹ đến rồi, không vui sao?"
Cố Đan Tuyết nói một câu không cảm xúc: "Vui lắm."
Đối mặt với Triệu Nho Sinh, Tần Thục Mai, Triệu Trác và Dụ Lan, Phạm Vân lại là người rất biết ăn nói, mạnh vì gạo bạo vì tiền, chẳng mấy chốc bà ta đã dụ dỗ Tần Thục Mai và Dụ Lan nở gan nở ruột, càng hết lời khen ngợi mấy bộ quần áo trẻ em mà bà ta đưa đến.
Đối với vấn đề đã lâu không đến thăm Cố Đan Tuyết, người ta cũng có cách giải thích khác, nói là mẹ ruột bị bệnh, trong khoảng thời gian này bà ta vẫn luôn chăm sóc hầu hạ ở bên kia, Đan Tuyết gây thêm phiền hà cho mọi người, bà ta cực kỳ áy náy gì đó.
Tô Mai cảm thấy mình không thể trò chuyện cùng một chỗ với cô ta nên đã cùng với chị Lý bưng đồ ăn cho vào nồi hâm nóng.
Cô vừa mới cho thêm lửa vào trong bếp lò thì đã nghe thấy tiếng khởi động xe vang lên bên ngoài: “Đi nhanh như vậy sao?”
Chị Lý thăm dò nhìn thoáng qua bên ngoài, gật đầu với Tô Mai: "Đến làm gì chứ? Từ đầu đến cuối tôi không hề nhìn thấy bà ta nói chuyện với Đan Tuyết lời nào."
Tô Mai suy nghĩ một chút: "Đưa quần áo cho mấy người Tiểu Sâm đi!"
"Quần áo?" Chị Lý cũng không thể hiểu nổi: 'Ngày mai thực sự để mấy đứa nhóc Tiểu Sâm mặc sao?"
Cũng không thể nói là không đẹp, chất liệu và kiểu dáng đều không tồi, chỉ là không vừa người.
Sau khi Tô Mai đi làm việc trong nhà ăn, chị Lý đã tiếp quản công việc giặt giũ quần áo cho bọn nhỏ, mấy đứa nhỏ đứa nào mặc size gì size gì cô ấy đều hiểu rất rõ, cô ấy vừa mới lôi số quần áo kia ra liếc mắt nhìn thoáng qua một cái, không phải quá lớn thì cũng là quá nhỏ, không có bộ nào vừa người cả.
"Trước khi mua quần áo, bà ta không hỏi thăm một tiếng con cái nhà mình đã lớn như thế nào rồi sao?"
Tô Mai: "Sau khi ăn cơm xong, chị tranh thủ chỉnh sửa lại một chút."
Người ta cũng đã đưa đến rồi, cho dù vừa hay không vừa, ngày mai cũng phải mặc nó.
Nếu không chẳng khác nào đang khinh thường người ta, thường gọi là tự vả mặt.
Lần sửa này, Dụ Lan, Tô Mai và chị Lý phải sửa cho đến tận khuya, bảy bộ âu phục nhỏ mới có thể coi là sửa xong.
Hôm sau, Tô Mai dậy sớm, quấn tóc lên, đeo tạp dề lên người đi vào phòng bếp, cô cho thêm muối vào loại bột mì trắng mịn tốt nhất tạo thành nắm mì vắt, nhào nặn hơn nữa tiếng đồng hồ rồi bắt thành từng phần nhỏ bằng nhau, rưới thêm dầu vê thành từng sợi dài rồi tiếp tục dùng khăn ướt phủ lên.
Tô Mai đạp xe đạp đến tiệm cơm do nhà nước kinh doanh, mua một miếng thịt cừu và ba cân xương cừu với giá cao về nhà.
Sau khi chần qua nước sôi, cô cho cả miếng thịt cừu và xương cừu vào trong nước lạnh, bỏ hành hoa và gừng vào trong nồi rồi đun với lửa lớn, sau đó hầm kỹ với lửa nhỏ.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, Tô Mai nêm nếm gia vị xong xuôi cho món canh thịt cừu, vớt thịt cừu đã cắt lát ra, sau đó dùng hai tay nắm lấy hai đầu mút của sợi mì, kéo dài, kéo mỏng và ném vào trong nồi canh thịt cừu nấu chín rồi vớt ra, đặt thịt cừu cắt lát lên trên đó, cho thêm một quả trứng gà rán, một nắm rau cải thìa xanh tươi, một bát mì trường thọ đã được nấu xong.
"Đan Tuyết!" Tô Mai gọi Cố Đan Tuyết vừa mới đi chạy bộ trở về, đang chuẩn bị lên lầu thay quần áo lại: 'Lại đây ăn mì nào, ăn xong hãng thay quần áo."
Cố Đan Tuyết nhìn bát mì mà Tô Mai bưng trên tay đưa đến, hốc mắt nóng bừng lên: "Cảm ơn mẹ nuôi."
"Gắp một miếng lên ăn xem thử."