[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 536 - Chương 536: Sống Lâu (5)

Chương 536: Sống lâu (5) Chương 536: Sống lâu (5)Chương 536: Sống lâu (5)

Triệu Khác đưa Triệu Nho Sinh, Tân Thục Mai, Dụ Lan và Tô Mai đến nhà họ Cố, khách khứa vẫn chưa đến.

Để lại Triệu Nho Sinh, Tân Thục Mai nói chuyện với ông cụ Cố trong phòng sách, Triệu Khác xắn tay áo cùng bày trí sảnh tiệc với Cố Ngũ và Cố Bát đã đến trước đó, Tô Mai và Dụ Lan gặp gỡ vợ của họ xong đã đi cùng vào bếp.

Đầu bếp Uông đã chuẩn bị đủ loại dimsum trước một ngày, bốn người bọn họ lấy đĩa xếp tươm tất rồi bưng lên sảnh tiệc.

Chín giờ, các thành viên nhà họ Cố lục tục tới cửa, Cố Sâm để vợ mình chào hỏi trong sảnh tiệc, dẫn theo Triệu Khác cùng Tô Mai đến cửa đón tiếp.

Triển Chiêu cũng đến cùng bọn nhỏ, từng chiếc xe quân sự tiến vào sân, làm bọn nhỏ nhà họ Cố và nhà họ Sở đứng tần ngần.

Có người muốn mở miệng Cố Đan Tuyết như trước, kết cục nhìn một cái, hay thật, tám thằng từ nhỏ đến lớn đều đang bảo vệ người ở giữa kia, mỗi tên vận bộ quân phục xanh, bên hông còn giắc khẩu bốn, năm kiểu bằng gõ.

Ông cụ Cố nghe tiếng thì đưa Triệu Nho Sinh và vài vị trưởng lão trong tộc ra ngoài, trông thấy mấy thằng nhóc xung quanh Cố Đan Tuyết, và lập tức giãn lông mày.

Cố Ngũ và Cố Bát liếc mắt nhìn nhau, và phần nào hiểu được nguyên nhân mà mấy ông mấy bác một mực thúc đẩy chuyện kết nghĩa này rồi.

Hai người nhấc chân bước lên phía trước, Cố Ngũ cười nói: "Đan Tuyết, coi, không giới thiệu cho chú Ngũ sao?”

Cố Thanh, Cố Hằng và Cố Cù theo nhau đi bến bên cạnh Cố Ngũ và Cố Bát, mỉm cười nhìn đám nhóc.

Cố Đan Tuyết mím môi cười, chịu khó giới thiệu: "Chú Ngũ, chú tám, anh ba, Anh ba, anh chín, đây là anh trai cháu, Triệu Sâm, em cháu Triệu Chương...

Tám đứa nhỏ chào mọi người theo nghi thức quân đội, chịu hô từng người.

Cố Ngũ và Cố Bát móc ra những bao lì xì đỏ đã chuẩn bị từ lâu, ba người Cố Thanh lần lượt đưa bút máy, bút chì và chì màu nhập khẩu từ nước ngoài theo trình độ học vấn của mình.

Trong sân rôm rả tiếng trẻ con, vợ của Cố Ngũ là Hàn Ty Liễu ngó sang, quay lại cười với vợ của Cố Bát là Giang Mẫn: "Đan Tuyết bây giờ không bơ vơ nữa, thoáng chốc đã có đông đảo anh chị em rồi."

Điều đáng quý hơn nữa là mọi người đều chăm sóc bé rất chu đáo.

Giang Mẫn chưa kịp trả lời, một người phụ nữ bên cạnh khẽ khit mũi: "Chị dâu nói thế này làm như nhà họ Cố tôi không có con vậy."

Hàn Ty Liễu khẽ liếc cô ta, không thèm để ý, thì đúng, trong họ không ít con cháu, nhưng có đến mấy người đối xử thực lòng với Đan Tuyết? Ai mà không đỏ mắt khi thấy số sản nghiệp to lớn chính thống đó, hận không thể xẻo từng miếng thịt của cô bé.

Đúng là lần này cả nhà đều tê tụ ở đây mà có bao nhiêu lời chúc thực tình, còn không phải không tin là Cố Sâm thật sự quyên góp số sản nghiệp to lớn, mới lặn đến đây tìm hiểu thật hư.

Giang Mãn lôi tay Hàn Ty Liễu: "Đi, ra ngoài xem một chút."

Cả hai đều mới kết hôn và chưa có con, nhìn Tiểu Du Nhi và Điềm Điềm đáng yêu không khỏi thích thú.

Tiểu Du Nhi một tay cầm bút chì màu một tay cầm bao lì xì, đang suy nghĩ lát nữa trốn mẹ mình rồi đi đâu để mua kẹo.

Điềm Điềm ngây ngô đi theo anh, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn, ba mẹ bảo đang trên đường đến mà sao chưa thấy ai kìa?

Hàn Ty Liễu nhìn Điềm Điềm cười nói: "Trông con đáng yêu lắm nghe, tên gì nhỉ?"

Tiểu Du Nhi đứng trước mặt Điền Điền đề phòng: "Thím là ai?"

Hàn Ty Liễu chỉ vào Cố Ngũ đang nói chuyện với mấy đứa Tiểu Hắc Đản bên cạnh: "Thím là người yêu của chú ấy."

"Người yêu?" Tiểu Du Nhi đầy khó hiểu.

"Người yêư' là tên gọi chung giữa vợ chồng và người yêu", Hàn Ty Liễu không hề vì cậu bé còn nhỏ mà lừa bịp-"Ví dụ, khi mẹ cháu gọi ba cháu hoặc khi ba cháu nhắc đến mẹ cháu khi ở bên ngoài đều có thể nói như thế này, người yêu của tôi thế này thế kia..."

"Ồ -" Tiểu Du Nhi kinh ngạc gật đầu, sau đó kéo tay Điềm Điềm: "Em ấy là Điềm Điềm người yêu của cháu, tên cháu là Tiểu Du Nhi."

"Điềm Điềm, cái tên nghe hay thật, bọn con phải không anh em sao?" quần áo in hệt nhau, đều trắng trẻo dễ thương.

"Không phải, em ấy ở nhà chú Hà, là cô dâu cháu muốn lấy sau này."

"Ha ha...' Giang Mẫn bật cười nhéo khuôn mặt của cậu bé: "Cháu có biết cô dâu là gì không đấy?"

"Cháu biết,' Tiểu Du Nhi trả lời một cách nghiêm túc: "Cô dâu của con chính là người cùng con lớn lên, học chung, ăn chung, ngủ chung."

"Cháu biết rất nhiều!" Giang Mẫn bóc ra một nắm kẹo nói: "Mời cháu và cô dâu của cháu ăn kẹo nghe."

Hàn Ty Liễu nhịn không được mà vỗ cô em dâu: "Câu nói đùa của một con nít, em tưởng thật à?"

"Thì em đang đùa với nó mà?”

Tay Tiểu Du Nhi cầm mấy viên kẹo khẽ khựng, khó chịu một mặt: "Cháu nói nghiêm túc!" Nói rôi không muốn kẹo nữa, dắt tay Điềm Điềm nói: "Đi, mình lái xe ra cổng đón mẹ, không chơi với họ nữa."
Bình Luận (0)
Comment