Chương 537: Sống Lâu (1)
Chương 537: Sống Lâu (1)Chương 537: Sống Lâu (1)
Điềm Điềm ngó sang nắm kẹo trong tay Giang Mẫn: "Không phải anh thích ăn kẹo nhất sao?"
Tiểu Du Nhi mím môi không nói gì.
"A, giận rồi kìa?" Giang Mẫn xì cười: "Dễ thương quá chừng!"
Dáng vẻ khuôn mặt phúng phính tức giận, hệt như một chú ếch nhỏ.
"Được, được rồi, thím Bát xin lỗi, xin lỗi Tiểu Du Nhị, thím Bát nói bậy, tha lỗi cho thím nghe.......
Phạm Vân dẫn theo chị dâu và cháu gái nhà mẹ đẻ tạt qua một nhóm khách và đứng ở bất cân góc nào của sảnh tiệc đều có thể nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của chị ta. Cố Đan Tuyết dòm qua đi theo thím Ngũ, thím Bát đang dắt Tiểu Du Nhi với Điềm Điềm đi chào hỏi, rồi lái xe theo sau nhóm Cố Thanh, Tiểu Hắc Đản xem bọn họ bắn chim sẻ, dùng ám tiễn dọa đuổi những tên nhóc đang hiếu kỳ.
Thế nên phải đến khi bữa tiệc sắp bắt đầu, Phạm Vân mới tìm thấy con gái theo lời dặn của chị dâu.
Trông thấy con gái trong bộ quân phục màu xanh chỉnh tê, không mặc váy cũng không mang trang sức mà mình chuẩn bị, sắc mặt trâm xuống, không vui nói: "Đến lúc nào rồi, còn không đi thay đồ đi."
"Con không thay!"
"Cố Đan Tuyết! Hôm nay là tiệc nhận người thân của con, con có chắc muốn mặc cái này không?”
Đan Tuyết lướt nhìn quần áo trên người mình: "Mẹ không thấy anh Thâm với anh Niệm Huy sao, anh chị em bọn con đều mặc quần áo in hệt nhau, người ngoài nhìn vào liền biết bọn con là một gia đình."
Phạm Thu Thu kinh ngạc quan sát người chị họ Cố Đan Tuyết này, ra ngoài đã hơn hai tháng mà cứng miệng rồi! Đã biết lý sự với cô rồi kìal
"Gia đình!" Phạm Vân khẽ chế nhạo: "Sống ở nhà họ Triệu hai tháng, không còn biết họ của mình rồi phải không? Ả họ Tô kia giỏi thật đấy, bản thân không có con gái lại dụ được con đến cả chui ra từ bụng ai cũng không còn nhớ rồi."
"Chị Vân đang nói tôi à2" Tô Mai đỡ bà cụ trong phòng thứ hai của nhà họ Cố, tươi cười bước tới.
Bà cụ là chị dâu góa bụa của ông cụ Cố, năm nay đã tám mươi ba, lớn tuổi nhất trong dòng họ, vì quAnh ba ăn chay tập Ngũ Cầm nên tai mắt minh mẫn dáng vẻ khỏe mạnh.
Xưa kia Phạm Vân từng sợ hãi bà nhất, mỗi lần nhìn thấy bà đều giống như chuột gặp mèo: "Bà.
Bà lão khẽ liếc Phạm Vân, vẫy tay gọi Đan Tuyết: "Nghe ông nội cháu nói mẹ nuôi của cháu hao tâm tổn sức giúp cháu chăm chút cơ thể, lại đây bà xem."
"Bà cố.' Cố Đan Tuyết kéo tay áo và duỗi cổ tay trước mặt bà: "Làm phiền bà ạ."
Bà cụ đưa tay bắt mạch, ngạc nhiên nhướng mày, tuy rằng không tràn đầy sinh khí, nhưng cũng có vài phần hy vọng: "Cháu cảm thấy thế nào?”
"Ôm bình nước nóng, cháu có thể ngủ một giấc đến sáng, ban ngày tay chân không còn lạnh nhiều, hồi xưa dăm bữa lại bệnh một trận, hai tháng qua cháu chưa một lần bị cảm." Cố Đan Tuyết nhìn Tô Mai, ánh mắt như con cái biết ơn ba mẹ vậy.
Bà cụ vỗ nhẹ vào tay Tô Mai: "Đi, bà sẽ đưa cháu đi gặp vài chị em."
Lúc bấy giờ, ông cụ Cố cũng đang giới thiệu Triệu Khác đứng bên với một nhóm bạn già, giữa chừng còn bảo người gọi bọn nhóc Triệu Sâm, Triệu Cẩn, Tiểu Hắc Đản đến và kêu mấy đứa chào hỏi mọi người. Điều khiến Tiểu Du Nhi hạnh phúc quá đỗi là nhận được rất nhiều bao lì xì và quài
Sau buổi tiệc nhận người thân, toàn bộ sảnh tiệc gần như đã biến thành sân nhà của Triệu Khác và Tô Mai, Phạm Vân xị mặt từ đầu đến cuối. Cố Miểu đặc biệt về tham gia bữa tiệc nhận người thân, không nhịn được mà giật tay áo của cô ta và thì thâm: "Mọi người đang nhìn kìa."
"Phải đó, mọi người đều đang nhìn, nhìn xem ả họ Tô bao đồng kia, nhìn xem ả vô cùng nở mặt, người không biết chuyện còn tưởng đây là tiệc do nhà họ Triệu tổ chức nữa chớ?" Phạm Vân nói có phần mỉa mai.
Cố Miểu cau mày: "Bữa tiệc này vốn định tổ chức ở nhà họ Triệu, là ông chú đề nghị đổi địa điểm."
Phạm Vân khó chịu khit mũi: "Cũng chẳng biết hai vợ chồng đó cho ông chú ăn thứ canh gì? Để ông ta chiếu cố dùng người của nhà họ Cố chúng ta để mở đường cho chúng."
Cố Miểu chẳng biết nói gì: "Triệu Khác là đội trưởng đội đặc công, bốn đứa con trai hết ba đứa là Quân đồng tử. Chị thật sự cho rằng hôm nay mấy người đến đây xem toàn là vì thể diện của nhà họ Cố thôi sao?"
Phạm Vân tức tưởi nhìn những bộ quân phục xanh đứng bao quanh Triệu Khác.
"Nghiêm túc mà nói, chuyện kết nghĩa này là anh cả và ông chú của tôi cùng đốc thúc. Nếu không nhìn mặt mũi của ông chú tôi, cô thật sự cho rằng Triệu Khác và Tô Mai người ta hiếm có lắm sao?"
"Nhà họ Cố chúng tôi..." Phạm Vân nghĩ đến khoảng thời gian trước kia, quá nhiều sự thay đổi trong gia đình, lời còn lưng chừng không nói ra được.
Cố Miểu lặng lẽ nhìn chị ta: "Nhà họ Cố đã hủy bỏ họ hàng và tặng chín phần gia sản, trong lúc ông chú chạy vạy chưa thanh toán hoàn toàn. Đến này cuối cùng nhà họ Triệu cậy vài nhà họ Cố tôi, hay là ông chú lôi kéo Triệu Khác để mở đường cho đám con cháu nhà họ Cố, tìm con đường sống cho Đan Tuyết? Nếu như chị còn mù mờ không chịu cúi đầu cũng chẳng đáng ngồi ở đây, ngày mai cuốn gói hành lý đi đi."