Chương 538: Sống Lâu (2)
Chương 538: Sống Lâu (2)Chương 538: Sống Lâu (2)
"Tôi-tôi là chị dâu của cô. Có ai lại nói như vậy với chị dâu như cô?"
"Nếu chị cứ giữ thái độ này, hai ngày nữa cũng chẳng ra làm sao." Cố Miểu nâng tách trà ở trước mặt, từ xa mỉm cười với Tô Mai.
Tô Mai nói thêm đôi câu với những người xung quanh, rồi lững thững bước tới: "Về khi nào thế?"
Lần trước xảy ra chuyện, Cố Miểu được Cố Sâm gửi đến nhà một người anh ở quân khu Bắc.
"Chuyến tàu mười giờ." Cố Miểu đứng dậy và kéo Tô Mai đến bên phòng khách nhỏ. Vừa rồi tán dóc với chị dâu của cậu, nghe chị ấy kể đầu tháng năm các cậu sẽ trở lại quân khu phía Nam?"
"Ừm." Tô Mai quay đầu nhìn Phạm Vân, người đang tái nhợt ngồi không yên: "Chị ấy bị sao vậy?"
"Các trưởng bối trong họ bất mãn với chị ta đã lâu rồi, lúc trước ngại ra mặt không tiện biểu chị ta ly hôn với anh mình, hiện tại nhà họ Cố đã hủy bỏ hệ thống gia tộc lại thêm những chuyện xảy ra trước đây nên cũng chẳng còn sĩ diện hay không sĩ diện. Nếu như chị ta vẫn không biết xấu hổ, chuyện trả về nhà họ Phạm chỉ còn là vấn đề thời gian."
Nhà họ Phạm không bằng nhà họ Cố, đã suy tàn từ lâu. Vẻ trang trọng như hôm nay toàn là do nhà họ Cố Bát tặng cho. Không còn mối thông gia này, toàn bộ nguồn tài nguyên đều lấy lại tất, kết quả của chị ta có thể tưởng tượng được"
Tô Mai ngạc nhiên nói: "Anh của cậu chịu sao?"
Hôm mùng một Tết, họ đến nhà cũ của nhà họ Cố, mặc dù Cố Sâm và Cố Miểu không muốn nhìn thấy Phạm Vân cũng như dòng họ của chị ta, nhưng rõ ràng có điều ngần ngại. "Anh mình...' Cố Miểu khẽ thở dài, không dằn được lòng nở nụ cười chua xót: "Sống mệt mỏi lắm, cái gì cũng muốn vẹn toàn, cuối cùng thì..."
"Đừng xen vào chuyện của vợ chồng anh chị ấy nữa, cậu chớ xen vào nghe, Tô Mai khều khêu hoa ngọc lan trên bàn: "vẫn về phương bắc à cậu?"
"Ừ”" Nói đến vụ nơi ở, hai đôi mắt Cố Miểu sáng lên và nói: "Chỗ ấy có nhiều loại dược liệu thiên nhiên lắm, thật là mình chưa từng nghe nói đến. Ồ, phải rồi, mình đã tìm cho cậu một số loại dược liệu đang để trong phòng sách của ông chú, vãng tiệc cậu đừng quên mang đi nghe."
"Ừ”" Hai người luyên thuyên một lúc phải ra ngoài chào khách.
Xong tiệc, tiễn hết khách khứa, sảnh tiệc cũng được dọn dẹp sạch sẽ, Triệu Khác vỗ vai Cố Ngũ và Cố Bát: "Khi nào rảnh, dẫn mấy đứa nhỏ tới chơi nha anh."
Cả hai vui vẻ đồng ý.
"Thím à!" Cố Thanh cầm ám tiễn, đi tới bên cạnh Tô Mai: "thím dạy con làm cái này được không?”
Tô Mai trông thằng bé không quá mười bảy mười tám tuổi, liền đoán được hắn còn đang đi học: “Cháu lên đại học chưa?”
"Cháu năm hai, chuyên ngành cơ khí."
Tô Mai: 'Không học ngành y khoa sao?"
Cố Thanh ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Cháu không học được."
Bách khoa y học tối nghĩa lại khó hiểu, đọc hết cuốn này đến cuốn khác mới học được một chút bê mặt nên không có cảm giác thành tựu.
"Mấy ngày trước, chú ba Triệu của cháu đã vẽ một cái máy giặt thùng quay bằng chân. Buổi tối thím vừa mới bấm ván. Nếu cháu rảnh thì tối mấy hôm này qua xem nghe."
"Thật sao thím!" Cố Thanh phấn khích chạy vòng quanh Tô Mai, miệng reo lên: "Ngày mai tan học cháu đi ngay.
"Ừ, thím bảo người nhà nấu cơm cho cháu."
"Cám ơn thímlU”
Ông cụ Cố đứng trước cửa sổ ngắm nhìn sấp nhỏ trong sân, ánh mắt toát lên nét tươi cười, sau đó nghiêng đầu nói: "Con dâu hai thích con Mai ấy chứ?"
Bà cụ lục lọi đống dược liệu mà Cố Miểu mang về: "Nếu không phải em ra tay trước, chị đã nhận ra nó dưới đầu gối rồi."
"Chỉ là một mặt thôi!" Cố Trọng bên cạnh kinh ngạc thốt lên.
Lão phu nhân nhướng mi hờ hững liếc ông ấy: "Mắt của mình từ khi nào mà tệ thế nhỉ?"
Cố Trọng nâng hũ tử sa cầu xin lòng thương xót, và đổ đầy lại cho bà cụ: "Ngày mai em sẽ đưa lễ phần cho Cố Thanh."
Ông ấy là ông nội của Cố Thanh.
"Nghe đám nhóc kể khóa huấn luyện quân sự nặng nhọc, ăn không đủ no, gói cho chúng ít đồ ăn nghe."
Khi bà cụ dặn dò thế, các tướng lĩnh của gia đình họ Cố đã bỏ y tòng quân kinh ngạc trố mắt nhìn nhau.
Bà cụ gả đi không lâu trở liền thành góa phụ, không con không cái mà cũng chẳng thích con nít lắm, trên đời này không mấy ai lọt vào mắt của cụ.
Khi còn nhỏ, bọn họ không chỉ được cụ dạy dỗ nhưng lại không được cái nhìn tốt từ cụ, không ngờ chỉ trong một bữa ăn sấp nhỏ đã vừa mắt bà cụ.
"Đi, ra ngoài xeml”
Mấy người họ bước ra thì thấy xấp nhỏ vây thành vòng tròn, ở giữa là một đứa bụ bẫm, hai tay tức tốc rút cây súng gỗ hệt súng ngắn loại 54.
Đứa trẻ vừa tháo, vừa giải thích cấu tạo của khẩu súng ngắn loại 54, lời lẽ quá đỗi quen thuộc với loại súng ngắn 54 này. Vài người đứng bên ngoài yên lặng nghe một hồi, không sai một chữ, giải thích còn chuyên nghiệp hơn mấy chuyên gia vũ khí.