[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 54 - Chương 54: Nói Tốt Cho Tôi (2)

Chương 54: Nói tốt cho tôi (2) Chương 54: Nói tốt cho tôi (2)Chương 54: Nói tốt cho tôi (2)

Tô Duệ nhếch môi, nghiêng đầu nhìn anh ta xác nhận, nói: "Lão Lâm là bận bịu thật?”

Thư ký Trương gật đầu với cô: "Dùng một câu nhật lý vạn cơ để hình dung không hề sai."

Trong lòng Tô Duệ đột nhiên nhẹ bẫng, có hơi thư thái: "Năng lực của Trân Mỹ Như như thế nào?"

Thư ký Trương sững sờ, sau đó phục hồi tinh thần lại: "Cô muốn làm gì?"

Tô Duệ nói: "Tôi muốn bà ta cho tôi hai chỗ làm việc."

"Cô định mở miệng với bà ta thế nào?" Thư ký Trương nhìn Tô Duệ, rất hứng thú nói: "Người phụ nữ kia rất thông minh, coi chừng xin không được, ngược lại bị bà ta trả đũa ở trước mặt lão Lâm. Phải biết, người chức vị càng cao sẽ càng tiếc danh tiếng, đừng nói là chỗ làm việc, một chỗ thôi, thì sau khi lão Lâm biết cũng sẽ chán ghét cô."

"Tôi cân mở miệng à?" Tô Duệ khẽ nhếch môi, trong mắt hiện lên ý cười: "Tôi không cần mở miệng, thậm chí không cần gặp mặt bà ta. Chỉ cần thông qua anh, trông từng cái đâm vào trong lòng bà ta, bà ta sẽ chủ động đưa thứ tôi mong muốn đến trước mặt tôi, chỉ cầu tôi mang đứa trẻ đừng xuất hiện ở trước mặt lão Lâm, đừng vào nhà bà ta."

Thư ký Trương há miệng, hồi lâu sau mới hỏi: "Trồng thế nào?”

"Anh mang đồ tới, tất nhiên tôi phải trả lễ. Còn lại... Tô Duệ vỗ vai anh ta: "Thì phải anh nói tốt vài câu ở trước mặt lão Lâm."

"Chỉ... Chỉ đơn giản như vậy?"

"Trong khoảng thời gian trước khi tiền trợ cấp giảm, còn phải nhờ thư ký Trương." Tô Duệ cười nói: "Mang đồ, lấy danh nghĩa lão Lâm tới thêm mấy chuyến." Hai mắt thư ký Trương sáng lên: "Quan hệ càng ngày càng gần, tất nhiên bà ta sẽ ngồi không yên, sợ cô cầm tiên, quay đầu mang theo đứa trẻ đến cửa, vào nhà ỳ tại chỗ không đi."

Tô Duệ cười, trong mắt là vẻ lạnh lùng.

Cho nên người phụ nữ kia mới có thể không kịp đợi muốn mạng nguyên chủ khi Lâm Kiến Nghiệp vừa đi.

Bà ta sợ điều này.

Không có nguyên chủ, theo ham muốn độc chiếm của bà ta, Tô Duệ suy đoán, hơn nửa bà ta sẽ không dừng tay vào lúc này.

Lão Lâm không quản lý sự vụ, hai đứa trẻ rơi vào trong bà ta thì không phải là mặc bà ta tùy ý nắn bóp, muốn sống thì phải sống theo ý bà ta, phải chết cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.

"Đi đi" Tô Duệ chỉ Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh ở trong sân, nói với Thư ký Trương: "Chơi với hai đứa nó hai, ba giờ, ăn cơm rồi đi."

Thư ký Trương từ chối theo bản năng: "Không cần, cô chuẩn bị xong đồ, tôi về sớm một chút, nửa đường còn có thể quay đầu đến quận, đón lão Lâm thị sát đường quốc lộ, rồi cùng trở về thành phố."

Tô Duệ nhướng mày, nhìn anh ta: "Sau khi trở về, anh không muốn nói với ông ấy Niệm Doanh tăng cân cao lớn không, học hành có sa sút không, hoàn cảnh chỗ ở như thế nào, còn Tiểu Hắc Đản nữa, có nghịch ngợm không..."

Thư ký Trương: ”...'

Không để anh ta từ chối, Tô Duệ gọi hai đứa bé: "Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản, dẫn chú Trương lên núi đi dạo một chút, rồi ra suối, để chú Trương bắt hai con cá cho các con."

Tiếp đó, Tô Duệ chỉ huy thư ký Trương: "Không phải anh mang quà cho bọn chúng sao, lấy ra đi, chia cho bọn chúng." Bỏ lại ba người, Tô Duệ tìm bà cụ nấu nước nhổ lông vịt: "Bác, còn phải làm phiền bác buổi trưa nấu bàn thức ăn để chiêu đãi thư ký Trương giúp cháu."

Gánh nặng trong lòng bà Vương được giải tỏa, quan hệ không chuyển biến xấu là được.

Vừa rồi nhìn sắc mặt Tô Mai, bà Vương đúng là sợ cô nóng tính, ném quà, đuổi người ta ra ngoài, đoạn tuyệt với người lớn.

"Được!" Bà cụ cười nói: "Đúng lúc cháu mang theo vịt, trứng vịt trở về, nhà còn có một hũ thịt, bác sẽ nấu vịt nấu rượu gạo, nấu canh măng vịt, xào trứng vịt với rau cải, mở hũ thịt, nấu cơm, bác bảo đảm làm tốt cho cháu."

Trong lòng Tô Duệ đột nhiên ấm áp, đưa tay ôm lấy cổ bà Vương, khăng khít mà ở dụi vai bà Vương: "Bác, cảm ơn bác."

Bà Vương ngơ ngác, trên mặt nhiệt tình: “Còn khách khí với bác làm gì."

"Vừa rồi bác bảo Niệm Doanh trở về mang thuốc của cháu tới, uống đi." Bà Vương đẩy cô, chỉ thuốc còn nóng trên bếp: 'Uống mau."

Vừa rồi Tô Duệ đã ngửi thấy mùi thuốc ở cửa gian nhà chính, vào lúc này ở phòng bếp, mùi vị đó nông hơn. Không uống, cô cảm thấy đắng: "Cháu đến nhà ăn nói một tiếng với sĩ quan hậu cần, bầy vịt ở ao đầm, lát trở về sẽ uống."

"Đứng lại!" Vẻ dịu hiên trên mặt bà cụ lui đi, mặt hung dữ, hung hăng nói: 'Uống thuốc!"

"Bác..."

"Mẹ ruột cũng không được, uống!"

Tô Duệ thấy không tránh khỏi, cúi đầu cầm vải, nắm xoong, đổ thuốc vào trong một cái bát, chạm thành bát, không nóng.

Bưng lên, một hơi rót vào bụng, cả khuôn mặt Tô Duệ cũng nhăn nhó: "Đắng quái" Khó uống hơn nấu cháo bằng lương thực mốc.

Mặt bà cụ hoàn toàn không kiềm được, cười "phì" một tiếng.

"Bao tuổi rồi còn sợ uống thuốc." Bà Vương quở cô, hất cằm, chỉ tủ bếp dựa vào tường: "Trên tâng cao nhất, trong bình có mứt hoa quả, mau lấy ăn cho ngọt miệng."
Bình Luận (0)
Comment