[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 55 - Chương 55: Tặng Quà (1)

Chương 55: Tặng quà (1) Chương 55: Tặng quà (1)Chương 55: Tặng quà (1)

"Cảm ơn bác." Tô Duệ mở tủ bếp ra, tìm được mứt hoa quả bà cụ nói, cầm nhét vào trong miệng, vị đắng bị đè xuống, cô mới cảm thấy dễ chịu chút: "Cũng không biết cũng có gì trong đó, vừa tê vừa đắng vừa chát, còn chua."

"Dù có gì, bác sĩ kê đơn thuốc là cháu phải uống!" Bà cụ nhổ lông vịt, rút ra kẹp sắt nung đỏ chôn dưới bếp, cúi đầu nhổ lông tơ của con vịt: "À, đúng rồi, bác xem trứng vịt cháu mang về rồi. Có năm tư quả, có ba hai quả là trứng giống, trong nhà chỉ có một con vịt ấp, mà không biết điều, luôn muốn chạy ra ngoài. Lát cháu đến nhà ăn thì hỏi sĩ quan hậu cần xem có thể hỗ trợ tìm hai con gà mái ấp trứng không."

Tô Duệ nhớ quê nhà có nhiều nơi dùng giường đất ấp gà con, cô hỏi: 'Không thể sửa giường đất ấp trứng ạ? Có rất nhiều trứng vịt ở ao đầm."

"Giường đất?" Bà cụ suy nghĩ: "Cũng không phải không được, chiến sĩ phương bắc hẳn sẽ sửa giường đất, chỉ là không biết mấy tên lính quèn nhà bếp có biết chỉnh độ lửa không?"

Tô Duệ đến nhà ăn canh tác, Đại Bàn dẫn người lên núi đào măng, người ở lại đang phơi nắng, chế biến măng tre dưới sự hướng dẫn của sĩ quan hậu cần.

Măng tre tươi có vị đắng, trước khi ăn phải loại bỏ vị đắng. Cách làm thông thường là gọt vỏ ngoài, thái thành từng miếng có kích thước vừa phải, trụng qua nước muối, chần ba đến năm phút, vớt ra rồi xả nước lạnh một lần.

Còn có một phương pháp tiện lợi hơn, đó chính là gọt vỏ ngoài, thái miếng sau đó trực tiếp bỏ vào giỏ trúc, ném vào trong nước suối ngâm một ngày hoặc là một đêm.

Vì tiết kiệm muối, tiết kiệm công sức, tiết kiệm nhân lực, nên sĩ quan hậu cần dùng cách thứ hai, đêm qua dẫn người mang măng tre ra suối ngâm cả đêm, vớt măng ra chia làm ba chồng, đưa một chồng đến nhà ăn quân khu, lưu một chồng lại để buổi trưa làm thêm món ăn cho các chiến sĩ. Đúng lúc hôm nay là một ngày nắng, phơi nắng mấy giỏ còn lại ở sân bên ngoài nhà ăn.

Thấy Tô Duệ tới, sĩ quan hậu cân dừng phơi măng trong tay, xuyên qua từng hàng măng, đi tới nói: "Thân thể không tốt, sao không nghỉ ngơi? Có chuyện thì cứ để đứa lớn trong nhà chạy việc vặt cho cô, còn đáng để cô đặc biệt đi một chuyến."

"Thư ký của ba chồng tôi tới, hai đứa trẻ ở nhà cùng anh ta, không đi được." Tô Duệ nói xong dừng một lát, nhìn sĩ quan hậu cần với vẻ sâu xa, nói: "Nghe anh nói, ngày hôm qua bộ đội chúng ta có người gọi điện thoại lên thành ủy, theo thẩm tra tình huống của tôi với ba chồng tôi. Sao vậy, nghi ngờ tôi là đặc vụ?"

Tô Duệ suy nghĩ mình có thể khiến người ta nghi ngờ thì chỉ có ngày hôm qua thể hiện kỹ năng dùng dao ở bên suối. Nhớ lại, ngày hôm qua sĩ quan hậu cần hỏi mình những lời đó và ánh mắt nhìn mình, cô còn có gì không hiểu nữa, biết mình đã bị sĩ quan hậu cần nghi ngờ tố cáo.

Sĩ quan hậu cần bị Tô Duệ nhìn thì rất lúng túng, ngập ngừng nửa ngày mới ngượng ngùng nói: "Cái đó, xin lỗi, tôi không có ác ý, tôi chỉ cảm thấy trình độ thuần thục dùng dao của cô có hơi không phù hợp với độ dây của vết chai trên tay cô, đầu nóng lên đi tìm sư đoàn trưởng Chu báo cáo."

Báo cáo!

Đúng là bị tố cáo là đặc vụ thật.

Thư ký Trương không nói đoạn sau của chuyện này, cũng không biết là đã giải quyết, hay là đợi thẩm tra.

Trong lòng Tô Duệ không chắc, cô thử dò xét nói: "Lúc tôi kết hôn, khi được người ta hỏi tôi có ưu điểm gì, ngay trước mặt các thân thích, mẹ tôi rất tự hào nói "Con gái tôi dùng dao rất giỏi, nếu ai không tin thì tới đây, để nó múa cho mọi người xem". Nếu mẹ tôi biết tôi bị anh tố cáo vì một con dao, sợ là hận không thể tôi không có một ưu điểm nào. Bình thường, bình an, không phải là một niềm hạnh phúc sao." Sĩ quan hậu cần nghĩ đến Lâm Kiến Nghiệp bởi vì biết ngoại ngữ mà bị chọn đi tham gia nhiệm vụ, hy sinh nơi biên cương, thì gương mặt đỏ bừng, hận không thể tát mình mấy cái: "Thật xin lỗi, đồng chí Tô, hôm qua là hiểu lầm, là tôi không làm rõ ràng tình hình..."

Tô Duệ nghe sĩ quan hậu cần nói "hiểu lầm', thần kinh cẳng thẳng đột nhiên buông lỏng một chút, cô cười: "Đừng nói như vậy, anh nghi ngờ cũng không phải là không có lý, ai có thể ngờ một người đàn bà nông thôn như tôi có thể rèn luyện kỹ năng dùng dao để khắc đẽo gọt tốt như vậy."

"À, đúng rồi, tôi tới là muốn nói với anh, tôi đã tìm được chỗ đám vịt sống. Anh xem bây giờ có cần cử mấy người đi theo tôi qua đó một chuyến để quen đường không.”

"... Cần, cần." Tô Duệ chuyển đề tài quá nhanh, sĩ quan hậu cần nhất thời không đuổi kịp, kịp phản ứng trong chốc lát, lập tức gọi mấy người đeo giỏ trúc đi theo Tô Duệ lên núi.
Bình Luận (0)
Comment