[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 56 - Chương 56: Tặng Quà (2)

Chương 56: Tặng quà (2) Chương 56: Tặng quà (2)Chương 56: Tặng quà (2)

Tô Duệ dẫn người đến ao đầm, không để bọn họ tìm kiếm trứng vịt, trứng chim, bắt vịt gì đó trước, mà chém từng cây trúc dài trên đường chia cho bọn họ, sau đó mở ra tỉnh thần lực yếu ớt, đưa bọn họ đi dọc theo ao đầm. Cô vừa đi, vừa cầm gậy trúc dò xét độ sâu, tìm ra chỗ có thể đi lại, tính toán khu vực an toàn. Làm xong những việc này, cô mới xách mấy chục quả trứng vịt, vẫy tay từ biệt bọn họ, đi xuống núi trước.

Tô Duệ không vê nhà, đeo đồ, trực tiếp đến nhà họ Vương.

Trong sân, Trương Ninh đang phơi nấm, số lượng vẫn rất nhiều.

Tô Duệ nhìn, nhận ra nấm tâm trúc lỗ chỗ màu trắng: "Món này ngon, nấu với canh rất ngon."

"Vậy lát em ăn nhiều một chút, canh vịt còn có rất nhiều." Trương Ninh để nấm trong tay xuống, đưa tay tháo giỏ trúc trên lưng xuống giúp cô, thấy trứng vịt trong giỏ thì không khỏi vui vẻ nói: "Mẹ nói cô tìm được ổ vịt, tôi còn không tin. Khoan hãy nói, vận may của cô thật tốt."

Tô Duệ cười, quay đầu nhìn thấy tiểu đoàn trưởng Vương nói chuyện với Thư ký Trương trong gian nhà chính, không khỏi sửng sốt: "Sao tiểu đoàn trưởng Vương trở vê?"

Nơi đóng quân cách đây có hơi xa, nên buổi trưa tiểu đoàn trưởng Vương không về.

"Mẹ tìm người gọi về." Trương Ninh cầm giỏ trúc, vừa chọn trứng giống dưới ánh sáng, vừa nói: "Nói hai chúng ta không tiện tiếp khách uống rượu, một bà cụ như mẹ thì không có tửu lượng, nên để Vương Tuấn trở về tiếp rượu."

Một từ "tiếp rượu" khiến Tô Duệ rất vui.

"Cô cười cái gì!" Trương Ninh vỗ cô. Tô Duệ khoát tay: "Thư ký Trương cơm nước xong còn phải lái xe đi đường, buổi chiều tiểu đoàn trưởng Vương cũng phải huấn luyện, tôi thấy miễn rượu đi."

"Rượu đế không say, uống hai chén không sao." Trương Ninh xem nhẹ nói: "Vả lại, buổi chiêu mấy người Vương Tuấn không huấn luyện, phải ra chân núi ở phía đông cấy mạ."

"Gieo khoai tây xong rồi?" Tô Duệ nói: "Không phải cần trông nhiều sao, nhanh như vậy àI"

"Nhiều chiến sĩ thay phiên tăng ca làm việc như vậy thì trông trong mười ngày sao không xong được." Trương Ninh nhặt trứng giống xong, đếm trứng vịt còn lại trong giỏ trúc: "Còn năm mươi ba quả nữa, lát thư ký Trương đi thì cho anh ấy năm mươi quả nhé?"

"Được.' Tô Duệ đứng ở bên cạnh Trương Ninh, chống má suy nghĩ: "Ngày hôm qua hai ta đào măng, còn chưa ướp?”

"Có nửa giỏ để ở phòng để đồ, cũng mang cho anh ấy à?"

"Ừ" Tô Duệ gật đầu: "Cho. Lát tôi đi lấy chút khoai tây, chút cải Mai khô, gom đủ bốn thứ là được."

"Bốn thứ khó nghe." Trương Ninh ngẩng đầu nhìn nấm phơi trên kệ: "Tôi chọn chút nấm trúc tươi ngon cho cô, coi như là thêm một thứ, thêm mộc nhĩ tươi là sáu thứ. Sáu suôn sẻ, mẹ chồng kế của cô sẽ không để ý." Trương Ninh có nghe Vương Tuấn đề cập tới chuyện cha Lâm Kiến Nghiệp, nên ít nhiêu cũng biết chút.

Tô Duệ nghĩ đến lão Lâm đi qua núi tuyết, trên bãi cỏ, vui vẻ nói: "Bà ta không bới móc, sợ là sẽ tức điên."

Những nguyên liệu càng đời thường lại càng gợi lên những ký ức ẩn sâu trong lòng người.

"Tôi thấy không cần nấm trúc, tôi cảm thấy ba chồng tôi hẳn thích ăn cây tể thái hơn." So sánh với nấm trúc, cây tể thái vẫn thường thấy nhất. Tô Duệ xách giỏ trúc đứng dậy, đến phòng bếp theo Trương Ninh: "Sau khi cơm nước xong, tôi đi đào một bó, để thư ký Trương đưa đến nhà ăn đơn vị cho ông ấy, gói thành hoành thánh nhỏ để ăn khuya hoặc ăn sáng."

"Cô không trực tiếp để thư ký Trương đưa những thứ này đến nhà à?"

"Không ạ.' Tô Duệ không muốn đồ mình tặng có đích đến cuối cùng là xe rác: "Mẹ chồng kế của tôi thích ăn thịt hơn, đừng đưa những thứ này đến đó, bà ta lại vướng mắt."

"Thích ăn thịt à." Lúc hai người đang nói chuyện, khi vào phòng bếp, Trương Ninh nhìn thấy một con vịt dư lại: "Vậy mang nó đi, đưa cho bà ấy thôi."

Tô Duệ nhìn con vịt trên đất theo ánh mắt của Trương Ninh, sau đó im lặng.

Buổi sáng, cô dùng nhánh cây gọt nhọn bắt được tổng cộng ba con vịt ở ao đầm, một con nấu canh, một con xào, con còn lại này... Nói như thế nào đây, rất mập, chỉ là Tô Duệ ném quá chính xác, nhánh cây to bằng ngón tay út xuyên thủng qua ngay chính giữa trán nó, nhìn kỹ còn có thể thấy đầu dính máu.

Đưa nó đến, sợ là Trân Mỹ Như nhìn thấy sẽ nghĩ tới "tuyên chiến" đầu tiên!

Bà Vương đang múc canh, nghe hai người nói chuyện nửa chừng, không ngẩng đầu lên, phụ họa: "Để thư ký Trương mang đi, rất mập."

Tô Duệ: ”...'

"Được!" Tô Duệ buông giỏ trúc xuống, thú vị nhếch môi: "Để thư ký Trương mang đi, tự đưa vào tay mẹ chồng kế của cháu."

"Bác." Tô Duệ nhìn bốn phía không thấy hai đứa nhỏ thì hỏi: "Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản thì sao?"

"Bác thấy Niệm Doanh và thư ký Trương gặp nhau không được tự nhiên, nên để bọn chúng về nhà cháu, viết thư cho ông nội bọn chúng."

"À" Ý tưởng này rất hay. Ông cụ lòng dạ sắt đá, thấy nét chữ và bôi vẽ non nớt của các cháu, cũng nên có vài phần kích động.
Bình Luận (0)
Comment