Chương 57: Trứng vịt nở (1)
Chương 57: Trứng vịt nở (1)Chương 57: Trứng vịt nở (1)
Ăn cơm xong, Tô Duệ xách con vịt, chỉ tờ giấy treo trên cổ nó, đọc cho Thư ký Trương nghe: "Tặng mẹ chồng kế thân thiết nhất của tôi, đồng chí Trần Mỹ Như. Trân trọng, con dâu Tô Mai kính biếu."
"Phiền phức, để tôi tự giao cho bà ta."
Thư ký Trương nhận lấy con vịt, khóe miệng giật giật: "Coi chừng bà ta tìm lão Lâm tố cáo."
Tô Duệ giang hai tay ra: "Tùy!"
"Một câu tặng nhiệt tình thôi, lão Lâm thấy chỉ sẽ nổi da gà, còn có thể có phản ứng gì à."
Thư ký Trương không nói gì, gật đầu với cô, xách con vịt, được tiểu đoàn trưởng Vương đeo giỏ trúc đưa đến cửa doanh khu, lái xe rời đi.
"Tô Mai." Bà cụ dọn xong phòng bếp, ôm trứng giống, rầu rĩ nói: "Cháu nói gì với sĩ quan hậu cần vậy? Là sửa giường đất hay là tìm gà mái ấp?"
"AI" Tô Duệ đánh đầu: "Cháu quên mất."
"Nhưng có rất nhiều trứng vịt trong ao đầm, tìm gà mái ấp chắc chắn là không thực tế."
Ngủ trưa dậy, uống thuốc bà cụ bưng tới, ăn mứt hoa quả bà cụ mang tới, Tô Duệ đang chuẩn bị đến nhà ăn canh tác, tìm sĩ quan hậu cần nói về chuyện sửa giường đất.
Tiểu Hắc Đản xách giày vải đi tới trước mặt cô, la ầm lên: "Mẹ, trên đất không có nước, con không muốn đi giày cỏ, mẹ đổi giày vải cho con nhé?"
"Được, mẹ đi cho con một lần, con nhớ các bước, lần sau phải tự đi." Tô Duệ nhận lấy giầy, ra hiệu cậu bé ngồi xuống ghế nhỏ. "Con sẽ tự đi." Tiểu Hắc Đản ngồi xuống ghế, chân đạp rơi giày cỏ trên chân: "Chỉ là con sẽ không buộc dây giày."
Tiểu Hắc Đản cầm tới đôi giày vải bốn lỗ mà chị dâu cả Tô làm, trông tinh xảo và đẹp hơn giày vuông bình thường.
"Ừ, mẹ dạy con." Tô Duệ ngồi xuống bên cạnh cậu bé, đi giày cho cậu bé, hướng dẫn từng bước buộc dây giày cho cậu bé nghe, sau đó cởi ra, để cậu bé buộc.
"Niệm Doanh." Tô Duệ quay đầu hỏi Lâm Niệm Doanh câm chuồn chuồn tre chơi đùa ở trong sân: "Cháu có muốn đổi giày vải không?"
Thời tiết hôm nay rất tốt, mặt đất ngoài cửa bị gió thổi và phơi nắng, tạo thành lớp lót mỏng, trẻ con đi bộ bằng giày vải hoàn toàn không thành vấn đề.
Lâm Niệm Doanh đặc biệt thích chuồn chuồn tre của mình, làm xong bài tập bà cụ giao thì câm lên chơi một lúc.
Nhặt chuồn chuồn tre trên đất lên, Lâm Niệm Doanh định trả lời, thì ngẩng đầu nhìn thấy sĩ quan hậu cần đeo giỏ trúc đi lên thì sững sờ: "Bác, bác tới tìm thím ạ?"
"Ừ”" Sĩ quan hậu cần gật đầu: "Thím cháu có ở nhà không?
Tiểu Hắc Đản nghe tiếng, nghiêng đầu ngó ra ngoài, thấy sĩ quan hậu cần ở đối diện Lâm Niệm Doanh thì sáng mắt lên, cười nói: "Bác đến, mẹ cháu ở đây, bác mau vào nhà, cháu lấy ghế cho bác."
Dứt lời, Tiểu Hắc Đản định đứng dậy.
Tay Tô Duệ đè người lại, cô cởi dây giày lỏng lẻo cậu bé thắt, hai tay thắt thành cái nơ con bướm, sau đó đập chân của cậu bé: "Được rồi."
"Cảm ơn mẹ." Tiểu Hắc Đản bưng mặt cô, hôn một cái lên trán cô, nhảy cỡn lên kéo ghế dưới bàn ra, chạy tới cửa kêu: "Bác, mau tới đây ngồi."
Tô Duệ đưa tay lau trán ướt nước, mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Nụ hôn của Tiểu Hắc Đản rất thân thiết và tự nhiên, Tô Duệ không kịp đề phòng, trái tim giống như bị thứ gì đó làm bỏng rát, vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp.
Sĩ quan hậu cần xoa đầu Tiểu Hắc Đản, cười nói: "Bác thấy cháu không phải là hoan nghênh bác, mà thích giỏ đồ bác mang tới."
"Hì hì..." Tiểu Hắc Đản học mẹ, cười nói: "Nói vớ vẩn gì đấy, mặt già như vỏ cam mới có thể hấp dẫn người ta ăn."
Nếu đã nói rõ ràng, Tiểu Hắc Đản sẽ không giả bộ nữa, buông ghế xuống, kéo quần sĩ quan hậu cần, kêu: "Mau cho cháu xem đi, bác mang theo món gì đấy?"
Tô Duệ nghe vậy, nhướng mày, không vui nói: "Tiểu Hắc Đản, con nói chuyện với bác kiểu gì đấy?"
Cái gì mà mặt già như vỏ cam, nói người khác như vậy được sao?
Sĩ quan hậu cần buông giỏ trúc xuống, trừng Tiểu Hắc Đản: "Nghe mẹ cháu mắng kìa, đúng đấy!"
Tiểu Hắc Đản làm mặt quỷ với sĩ quan hậu cần, sau đó lui vê phía sau một bước, sửa sang lại quần áo, khom lưng xin lỗi: "Thật xin lỗi, bác, cháu nói sai, không nên nói bác già.'
Sĩ quan hậu cần ngồi xuống cái ghế Tiểu Hắc Đản lấy ra, nhận lấy nước Tô Duệ rót, ung dung thong thả uống một hớp: "Cư xử của cháu không tốt."
Tiểu Hắc Đản ngẩn người, lập tức học Văn Sinh trong kịch nam, giơ ống tay áo, chắp tay thi lễ, ngâm Tần Khang: "Lão tiên sinh, vừa rồi tiểu sinh thất lễ..."
"Ồ, còn hát hí khúc." Sĩ quan hậu cần nhìn Tô Duệ, cười nói: "Được đào tạo tốt, nói không chừng tương lai có thể trở thành người nổi tiếng."
"Chỗ chúng tôi người ta hát hai tiếng, nó chỉ cảm thấy thú vị, nhớ đôi câu rồi nói như vẹt, để nó học nghiêm túc thật thì nó không tự nguyện." Tô Duệ vừa nói vừa trừng mắt nhìn Tiểu Hắc Đản.