Chương 58: Trứng vịt nở (2)
Chương 58: Trứng vịt nở (2)Chương 58: Trứng vịt nở (2)
Để cậu bé đàng hoàng lại, đừng có nghịch nữa, rồi đổi đề tài: "Buổi sáng tôi lấy chút trứng vịt từ ao đầm trở lại, phát hiện phần lớn đều là trứng giống, bác Vương đang muốn tôi hỏi anh xem có thể tìm một chiến sĩ biết sửa giường đất, sửa giường để ấp những quả trứng này không."
"Ấp trứng?" Sĩ quan hậu cần sững sờ, bỗng nhiên đứng lên, kêu lên: "Ai dà, sao tôi không nghĩ ra chứ, hừm! Lúc tôi đi, Đại Bàn hỏi tôi nhiều trứng nở như vậy thì ăn kiểu gì, tôi để bọn họ rửa sạch và cho vào nồi, bồi bổ dinh dưỡng cho các chiến sĩ. Không được, tôi phải chạy về."
Sĩ quan hậu cần buông cốc sứ xuống, chạy ra ngoài, đi được mấy bước, rồi quay đầu la ầm lên với Tô Duệ: "Đồng chí Tô, trong giỏ tôi mang tới cho cô đều là trứng giống. Tôi nghĩ thân thể cô không tốt, ăn nhiều trứng nở để bồi bổ, bây giờ cô cũng không thể dùng dao được."
"Biết rôi.' Tô Duệ phất tay: "Anh mau về nhìn xem."
Lâm Niệm Doanh nhìn sĩ quan hậu cần như một cơn gió thổi qua ở bên cạnh, quay đầu nghi ngờ nói: "Thím ơi, trứng nở là gì ạ?"
"Là gà con, vịt con chưa nở sắp ra khỏi vỏ." Tô Duệ gỡ rơm rạ trên giỏ trúc, trên đó có mấy chục quả trứng vịt: "Tiểu Hắc Đản, cầm giỏ trúc ra đây cho mẹ."
"Dạ." Tiểu Hắc Đản đi tìm, tìm được một cái giỏ đựng nấm ở phòng bếp: "Mẹ, để nấm bác Trương cho ở đâu?"
"Đổ vào chậu rửa rau.' Tô Duệ cầm vài quả trứng lên, chiếu từng quả về phía ánh sáng.
Hẳn là sĩ quan hậu cần đặc biệt chọn lựa, quả nào cũng sắp nở: "Tiểu Hắc Đản, bỏ ít rơm rạ vào rổ."
Tiểu Hắc Đản đáp lời, đổ nấm, tùy ý lấy rơm rạ rồi ném vào trong rổ. Lâm Niệm Doanh để chuồn chuồn tre xuống, chạy đến hỗ trợ, trong miệng dạy bảo: "Đừng lấy cái đen với cái mốc, tìm cái còn mới ấy."
"Ai dà, thật phiền phức." Tiểu Hắc Đản phủi tay, đứng lên nói: "Anh làm đi."
Lâm Niệm Doanh gật đầu, đem anh giả bộ rơm rạ ngã, cẩn thận chọn và lót ở trong rổ, đưa cho Tô Duệ: "Thím, thím xem có được không?"
Tô Duệ cúi đầu nhìn, gật đầu: "Không tệ, Niệm Doanh giỏi lắm."
Tiểu Hắc Đản mím môi, có hơi không vui: "Con cũng lót, anh đổ."
"Ừ, Tiểu Hắc Đản cũng tuyệt vời." Tô Duệ nhận lấy giỏ, nhặt một quả trứng giống lên, đổ dị năng làm ấm ở trong tay vào trong rổ.
Nhặt trứng vịt trong giỏ xong, đầy chừng sáu mươi, bảy mươi quả một giỏ.
"Mẹ, bên dưới là cái gì?" Tiểu Hắc Đản vừa nói, vừa nhón chân, tò mò vạch rơm rạ đệm trứng vịt trong giỏ ra: "A, rong biển, còn có cá, đây là cái gì?"
Tô Duệ vừa định ngẩng đầu xem, rổ cầm trong tay truyền tới một tiếng "Rắc rắc" nhỏ xíu.
Dị năng vô tình mất quá nhiều, có một quả lột vỏ.
"Thím." Lâm Niệm Doanh ngạc nhiên nói: 'Nó muốn đi ra?"
"Ừ" Tô Duệ để giỏ trúc dưới đất, ngồi chồm hổm cùng Lâm Niệm Doanh, chụm đầu nhìn vịt con dãy dụa nhô đầu ra khỏi vỏ, chỉ cảm thấy mới lạ không thôi.
Một khắc trước, nó vẫn là một quả trứng, bây giờ nó đã là một con vịt con đang nhúc nhích, thật là thần kỳ!
"Con nhìn với! Con nhìn với!" Tiểu Hắc Đản chen vào giữa hai người, nhìn, không nhịn được đưa tay muốn lột vỏ giúp nó.
"Không thể bóc!" Tô Duệ mơ hồ nhớ trước kia hình như trong sách giáo khoa có nói, phải để bọn chúng tự đi ra, nguyên nhân cụ thể thì cô quên rồi.
"Con tách vỏ cho nó, không phải nó sẽ không cần phí sức như vậy sao?" Tiểu Hắc Đản không hiểu, nói.
"Cái này." Tô Duệ gãi đầu: "Có vẻ không được. Nếu không, chúng ta xách giỏ đến nhà bà Vương, tìm bà Vương hỏi xem."
Đúng lúc cô cũng không biết chăm sóc vịt con vừa lột vỏ như thế nào, tiện thể hỏi luôn.
Tô Duệ xách giỏ trúc, đứng lên, thì nghe thấy tiếng "Rắc rắc rắc rắc rắc rắc..." phá vỏ.
"Sao vậy?" Có vài quả bị đè ở phía dưới, rất nhiêu quả trứng đang động đậy, Tô Duệ ổn định tâm trạng, phân phó hai đứa trẻ: "Tiểu Hắc Đản, mau gọi bà Vương tới; Niệm Doanh, lấy rơm rạ trong giỏ ra, rải trên đất cho thím."
Hai đứa lây tâm trạng căng thẳng của Tô Duệ, một đứa chạy ra cửa sau, một đứa vội vã ôm rơm rạ ra để dưới đất giúp cô.
Tô Duệ nhẹ nhàng buông giỏ trúc xuống, cầm vỏ trứng, lấy từng quả chưa nở ra, đặt song song lên rơm rạ.
Có mấy quả bị ấn mạnh, đầu thoi thóp dựa vào vách vỏ.
Bà cụ tới rất nhanh, vào cửa nhìn thấy tình huống trên đất thì vội vàng để Tô Duệ tìm áo mỏng cho mình, lót ở trong rổ, để quả không có vỏ vào.
"Cái giỏ nhỏ này, nhà bác có một cái giỏ dẹt tròn treo ở phòng để đồ lặt vặt. Tô Mai." Bà cụ không ngẩng đầu lên, phân phó: "Cháu đi tìm Trương Ninh, để nó cầm tới cho cháu."
"Vâng."
Cầm giỏ dẹt tới, chuyển vịt con trong rổ sang đó, rồi bà cụ để cho Tô Duệ đến nhà ăn tìm sĩ quan hậu cần, nhìn xem có gạo kê hay không.
Tô Duệ chạy nhanh tới nhà ăn, sĩ quan hậu cần đang đứng ở trước cái nồi nổi giận.