Chương 59: Trứng vịt nở (3)
Chương 59: Trứng vịt nở (3)Chương 59: Trứng vịt nở (3)
Thấy Tô Duệ, Đại Bàn sáng mắt lên, kéo ống tay áo cô đến một bên: "Cô nghe được trứng vịt rừng có thể ấp ra vịt con từ đâu, đây không phải là nói liều sao, cô đến chừng này rồi đã gặp ai nuôi vịt rừng chưa?"
Tay Tô Duệ móc túi, lúc lật cổ tay, lộ ra một con vịt con phá vỏ ra ngoài. Đây là quả trứng vịt có đường nứt do ngày hôm qua Tiểu Hắc Đản vô tình làm rơi, cô vẫn luôn cất ở trong túi. Mấy lần cô quên mất mà thiếu chút nữa làm nó vỡ vụn, vừa rồi đang trên đường cũng suýt bị, Tô Duệ thở phào, dùng dị năng ấp nó.
Đại Bàn: ”...'
Tô Duệ nâng vịt con bò ra ngoài: "Cho tôi một thứ để đựng nó, còn phần lớn những trứng giống sĩ quan hậu cần vừa mang đến nhà tôi đều đã lột vỏ, có gạo kê không? Bán ít cho tôi."
"Đều, đều lột vỏ?" Đại Bàn quay đầu liếc nhìn nồi trứng kho to đang tỏa mùi thơm, rồi nhìn vịt con trong tay Tô Duệ: "Trời, đúng là có thể ấp trứng thật."
Tô Duệ nhìn cái nồi lớn kêu ùng ục không ngừng theo ánh mắt của Đại Bàn, không có thành ý an ủi: "Anh phải nghĩ như vậy, những quả trứng mang theo hơi thở của sinh mạng đúng lúc là trứng giống sắp phá vỏ và đều được sĩ quan hậu cần tặng cho tôi, số trứng còn lại anh nấu đều đã chết, không có hơi thở sinh mạng."
Đại Bàn liếc cô: "Biết những quả trứng này có thể ấp trứng, mà cô không nói sớm một chút."
Tô Duệ liếc lại: “Ai biết các anh lại thèm ăn như vậy! Vừa mới ăn cơm trưa đã nấu trứng vịt."
"Ướp dưa phải ướp đúng vị, kiểu gì cũng mất một buổi chiêu, nào ngờ... Ai dà, xong rồi." Đại Bàn khoát khoát tay: "Đã như vậy, hay là chúng ta nắm chặt thời gian đi vào núi một chuyến, nhặt chút trứng giống trở lại ấp trứng đi." "Đừng làm quá nhiều." Tô Duệ nói: 'Lần đầu tiên ấp trứng không có kinh nghiệm, phải thử đã."
"Ừ" Đại Bàn gật đầu, đến nhà kho lấy một hộp mây nhỏ đệm rơm rạ trước, đưa cô hai cân gạo kê: "Gạo kê còn lại không nhiều, tôi giữ lại chút để buổi tối nấu cháo cho hai người bị thương, cô lấy số gạo này đi cho ăn trước, ngày mai tôi sẽ mua thêm."
"Người bị thương!" Tô Duệ sững sờ.
"Ừ, một người là vô tình lăn xuống núi lúc huấn luyện dã ngoại, một người khác...' Đại Bàn hơi chần chờ: "Là bị thương ở nhiệm vụ lần trước, lúc trước luôn ở bệnh viện biên giới, sáng nay mới quay lại."
Tô Duệ trả lại gạo kê: "Nấu cháo cho bọn họ đi, tôi nghiên nát gạo lức rồi cho ăn."
Dứt lời, cô ôm hộp mây đựng vịt con, bước nhanh ra khỏi nhà ăn.
"Này..." Đại Bàn cầm gạo kê, nhìn Tô Duệ đảo mắt đã đi ra sân, xuống sườn núi, thì khẽ thở dài, xoay người cất gạo về chỗ cũ.
Sáu mươi, bảy mươi quả trứng giống ấp được tổng cộng bốn lăm con vịt con.
Tô Duệ không có kinh nghiệm nên không biết chăm sóc, bà Vương không yên tâm, mang hết về nuôi. ...
"Chào (ông có râu) ạ, cháu là (Đồ Hắc Đản), (chắp tay) (vòng tròn, cái chai) ông cho cháu, (lòng) cháu (vòng tròn), lần sau (ông có râu) cho cháu (một vòng tròn) (mặt trời). (lòng) cháu, (Đồ Hắc Đản)."
Lão Lâm cầm lá thư đọc hồi lâu, chỉ "ông có râu" hỏi thư ký Trương: "Đây là "Ông nội?"
"Đúng." Thư ký Trương gật đầu: "Nếu không, tôi phiên dịch cho ngài?"
Lão Lâm đưa thư cho thư ký Trương. Thư ký Trương đọc: "Chào ông nội, cháu là Tiểu Hắc Đản, cảm ơn ông cho cháu nhiều quà như vậy. Cháu thích ăn táo nhất, hy vọng lần sau ông nội cho cháu nhiều táo chút. Yêu ông, Tiểu Hắc Đản."
So sánh với thư của Tiểu Hắc Đản, chữ Lâm Niệm Doanh không biết đều ghi bằng bính âm, đọc khá dễ hiểu.
Có điều thư cũng đơn giản, chỉ chào hỏi, nói chúc ông khỏe mạnh, sống lâu, bình an vui vẻ, cháu Lâm Niệm Doanh, ngày mười ba tháng ba năm một nghìn chín trăm năm tám.
Để thư xuống, lão Lâm nhíu mày, chỉ cái ghế ở đối diện: "Ngồi đi, hai đứa trẻ có khỏe không?”
"Tiểu Hắc Đản ngây thơ đáng yêu, bướng bỉnh quậy phá, chỉ là không hiểu nghĩa từ 'Hy sinh”." Thư ký Trương ngồi xuống đối diện lão Lâm, dò xét mắt sắc mặt của lão Lâm, tiếp tục nói: "Đúng là không có tim không có phổi..."
"Không thể nói như vậy, chúng ta nhìn góc độ khác xem." Lão Lâm cầm gói thuốc lá lên, hút một điếu thuốc: "Anh không cảm thấy tiểu Mai bảo vệ đứa trẻ rất tốt sao?"
"Điều này cũng đúng." Thư ký Trương móc bật lửa ra, tìm trong người rồi châm cho lão Lâm, lão Lâm hít sâu, hỏi: "Niệm Doanh thì sao?"
"Niệm Doanh ra khỏi đại viện, tôi thấy cũng hoạt bát lên không ít, chỉ là đứa nhỏ này thật sự không có cảm giác an toàn, vừa thấy tôi tới là trên mặt không còn nụ cười, trông có vẻ sợ tôi dẫn về."
Lão Lâm im lặng.
Lão Lâm không phải không biết vấn đề của đứa trẻ, chẳng qua là tiểu Trần gả cho mình cũng không dễ dàng. Một cô gái ngoài ba mươi được sắp xếp gả cho một ông già hơn năm mươi tuổi, có con trai đã lớn như mình.