Chương 60: Trả thù (1)
Chương 60: Trả thù (1)Chương 60: Trả thù (1)
Mà tiểu Trần vẫn vui vẻ đáp ứng, không có một câu than phiền, chỉ bằng vào một điều này, trong cuộc sống mình phải bao dung hơn mấy phần.
Vả lại, tiểu Trần cũng không có đánh chửi đứa trẻ, sắp xếp ăn mặc, đồ dùng còn tốt hơn Kiến Quốc hai phần.
"Tính cách Niệm Doanh giống mẹ nó, cô gái bước ra từ căn phòng nhỏ..." Lão Lâm dừng một lát, phương thấy mất nói, quay lại nói: "Để nó đi theo tiểu Mai cũng tốt, con gái Thiểm Bắc mạnh mẽ và chính trực từ trong xương."
Khói làm mơ hồ gương mặt của lão Lâm, thư ký Trương ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên gò má của lão Lâm như tượng bùn.
Thư ký Trương khẽ cười, chống lại ánh mắt của lão Lâm, nói: "Đồng chí Tô rất mạnh mẽ và chính trực. Tôi tới đó, cô ấy không có ở đấy, hỏi ra mới biết là lên núi."
"Kết quả ngài đoán thế nào, trên núi gặp mấy con vịt cổ xanh, người ta dùng nhánh cây gọt nhọn, giơ tay đã bắt được ba con. À, đúng rồi." Thư ký Trương nói: "Biết phu nhân thích ăn thịt, buổi trưa cô ấy còn đặc biệt giữ lại một con, để tôi mang về cho phu nhân."
"Ồ." Lão Lâm hứng thú nói: "Ở đâu? Tôi xem nào."
"Ở trong cốp xe, để tôi đi lấy." Thư ký Trương đứng dậy đi tới cửa, quay đầu hỏi: "Có cần gọi phu nhân đến không, lúc đồng chí Tô cho tôi đã giao phó tôi phải đích thân giao cho phu nhân, nói là như vậy mới có thể hiện tấm lòng hết sức chân thành của cô ấy."
Lão Lâm chỉ mong mẹ chồng con dâu có thể thân nhau, nghe vậy thì hào hứng đứng lên, nói: "Anh đi lấy vịt, tôi đi gọi tiểu Trần, chúng ta cho bà ấy niêm vui bất ngờ."
Thư ký Trương sững sờ, mặc dù lúc trước đã biết lão Lâm rất chiêu phu nhân bây giờ, nhưng không ngờ lại có thể tỉnh lại từ nỗi đau mất con nhanh như vậy, và nhiệt tình tràn trề đối với vợ của mình: "Vâng!"
Lấy vịt từ trong cốp xe, thư ký Trương cẩn thận chải lông cho nó, chỉnh tờ giấy trên cổ rồi mới xách vịt, đi qua phòng khách, gõ cửa phòng làm việc.
"Vào đi." Lão Lâm cười với Trân Mỹ Như, nói.
"Cái gì vậy?" Trân Mỹ Như nhìn chồng đột nhiên giống một lão già gàn bướng, trên mặt cũng có cảm giác mang theo nụ cười: "Làm gì mà thần thần bí bí."
"Tiểu Mai chuẩn bị quà cho em." Lão Lâm cười nói: "Nghe thư ký Trương nói, rất có tâm, bảo đảm em sẽ thích."
"Tiểu gì... À, nó à." Trong lòng Trần Mỹ Như lộp bộp, nụ cười trên mặt cũng có hơi không kiêm được: "Sao nó, nó lại tặng quà em?"
"Em xem đi, em xem đi." Lão Lâm nhìn sắc mặt cô, không vui nói: "Sao vậy, nó là con dâu, em là mẹ chồng, nó biếu em không được sao?"
"Em làm sao? Em đâu có nói gì." Trân Mỹ Như vừa thấy sắc mặt lão Lâm khó coi, lập tức oan ức mà đỏ mắt: "Nó và Kiến Nghiệp kết hôn lâu như vậy, anh thấy nó tặng em cây kim cái chỉ lúc nào chưa, giờ đột nhiên đưa tới, em có thể không ngoài ý muốn sao?"
"Không phải do lúc trước ở xa à." Lão Lâm ngượng ngùng nói: "Sau này..."
Trân Mỹ Như giật lông mày, vội vàng nói sang chuyện khác: "Thư ký Trương còn chờ ở bên ngoài, không phải muốn tặng em đồ sao, mau để người ta vào đi."
Lão Lâm gật đầu, hô với bên ngoài: "Vào đi!"
Mở cửa ra, vừa đi vào trong hai bước, thư ký Trương bị vấp thảm nhô lên trên đất, lảo đảo nhào về phía trước. Vì giữ người cân bằng, con vịt giấu ở sau lưng để bảo đảm sự thần bí đột nhiên rơi ra ngoài.
Trân Mỹ Như chỉ cảm thấy trên đầu nặng nề, tiếp đó một tờ giấy màu trắng rơi xuống từ trên trán, chữ viết xiêu vẹo rất to: "Tặng mẹ chồng kế thân thiết nhất của tôi, đồng chí Trần Mỹ Như. Trân trọng, con dâu Tô Mai kính biếu".
"Lão Lâm, lão Lâm." Trần Mỹ Như vò tờ giấy, không để ý trên đầu dính cái gì: 'Nó thế này là có ý gì?"
Lão Lâm nhìn đầu vịt bị đâm thủng trượt trên tóc trán bà ta, máu trên đầu vịt chảy xuống theo, mặt mày giật mình, quát lên: "Đừng động đậy!"
"Lão Lâm, anh quát emI" Trân Mỹ Như không dám tin nhìn chồng.
"Đừng nói cái này trước." Lão Lâm khoát tay, nói với thư ký Trương đứng ngơ ở một bên: "Mau lấy con vịt trên đầu cô ấy xuống."
"Vịt, vịt gì?" Trân Mỹ Như buồn bực giơ tay lên sờ, mò thấy một cái gì đó có lông, sau đó túm cổ vịt, lôi nó từ trên đầu xuống.
Mắt phượng nhìn hai mắt xám trắng của con vịt, đầu xuyên thủng, đầu Trần Mỹ Như "bùm' một tiếng, cả người lạnh toát: "Trả thù! Nó trả thù..."
"Trả thù gì?" Thư ký Trương tiến lên một bước, né người ngăn cản tâm mắt lão Lâm, mắt dí lại gân, nói: "Phu nhân làm gì vậy? Đồng chí Tô muốn trả thù bà?"
"Tôi chỉ để Trân Oánh nói mấy câu, cô ta..."
Lão Lâm sững sờ, lập tức kịp phản ứng, kêu một tiếng: "Mỹ Như!”
Thư ký Trương cao lớn đứng trước người Trần Mỹ Như, bà ta không nhìn thấy biểu tình của lão Lâm, cũng không cảm thấy sự lo lắng của lão Lâm, chỉ nghe thấy lão Lâm quát chói tai, tâm trạng lập tức sụp đổ: "Đây là nhà của tôi, tôi không muốn để cho người ngoài bước vào. Sao, tôi có lỗi gì, là cô ta, là bọn họ... Từng người một xuất hiện lần lượt..."