Chương 61: Trả thù (2)
Chương 61: Trả thù (2)Chương 61: Trả thù (2)
"Mỹ Như”" Lão Lâm đẩy Thư ký Trương ra, ôm vợ vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ: "Ngoan, không có người ngoài, anh đồng ý với em, cái nhà này chỉ có một nhà ba người chúng ta, em, anh và Kiến Quốc, một nhà ba người chúng ta..."
Thư ký Trương lui sang một bên, lẳng lặng nhìn lão Lâm trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy bỏ đi cái gai trên người mà đi theo một người như vậy vài năm. Đúng là mù rồi!
"Trương Nhâm Hiền!" Lão Lâm gọi lại thư ký Trương đi tới cửa: "Anh chờ tôi ở đây trước.'
Thư ký Trương đứng ở cửa, nhìn lão Lâm nhỏ nhẹ dỗ Trần Mỹ Như khóc thút thít đi lên tâng, sờ điếu thuốc ngậm vào miệng, móc bật lửa ra, châm điếu thuốc.
Hít sâu một hơi, xoay người thong thả đi đến trước tủ sách, nhìn vào trong khung ảnh qua cửa kính, trước kia anh ta còn tưởng rằng sở dĩ ảnh của đồng chí Lý Anh, anh em Lâm Hồng Quân, Lâm Kiến Nghiệp cùng với ảnh vợ con bọn họ không treo ở phòng khách trên tường giống mấy người lão Lâm, Trần Mỹ Như, Kiến Quốc là bởi vì bọn họ có ít ảnh, tình cảm của lão Lâm không nỡ để ở bên ngoài chịu đựng thử thách gió sương, bây giờ...
Lão Lâm dỗ Trần Mỹ Như xong rồi xuống tầng, nhìn chằm chằm ánh đèn phòng làm việc mà chần chờ trong chớp mắt, đi từng bước một đến gần, khom người kéo tờ giấy trên cổ con vịt cổ xanh xuống.
Thư ký Trương quay đầu, búng điếu thuốc trên đầu ngón tay.
Ánh mắt lão Lâm nhìn theo tàn thuốc lá rơi trên thảm đỏ như màu. Đây là chuyện trước kia thư ký Trương tuyệt đối sẽ không làm, anh ta ở bên cạnh mình ba năm, luôn luôn cẩn thận, cẩn trọng, có lúc nào làm bừa như vậy.
"Tháng sau huyện trưởng Lý của huyện Hội thuyên chuyển." Lão Lâm nói: "Tôi đề cử anh qua, thế nào?" "Không phải lão Lâm luôn phiền người khác lợi dùng chức quyền trong tay nhất, vì mình, người nhà, thân tín để mưu cầu tư lợi sao?"
"Anh tốt nghiệp trường nổi tiếng, có hai năm cơ sở, làm thư ký của phó bí thư thành ủy ba năm, nhậm chức năm năm, mọi người quá rõ ràng về năng lực." Lão Lâm nói: "Tôi đê cử anh cũng là hợp tình hợp lý."
"Lão Lâm không muốn biết vợ ngài làm gì mà đồng chí Tô muốn trả thù à?”
"Bây giờ nó rất tốt, không phải sao?" Lão Lâm nhìn chằm chằm chữ trên tờ giấy, đầu ngón tay vạch qua phía dưới: 'Nhưng Mỹ Như bị nó kích thích, thiếu chút nữa tinh thần thất thường."
"ỒI" Thư ký Trương bị lời này chọc cười: "Một người bình thường thấy chữ trên tờ giấy có thể sẽ không thoải mái, nhưng nhìn chung trên mặt sẽ không thể hiện ra. Một người chột dạ thấy câu nói kia, tay chân sẽ cứng ngắc trong chớp mắt, trên mặt ít nhiêu cũng có hơi mất tự nhiên. Phản ứng quá khích giống như đồng chí Trân Mỹ Như thật là khó tìm. Điều này nói rõ cái gì, nói rõ bà ta chột dạ, còn bị bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ.”
Câu có bệnh đập mạnh ở trong lòng lão Lâm, tay lão Lâm cầm tờ giấy hơi run lên.
"Với ham muốn độc chiếm mạnh như vậy, tôi cảm thấy." Thư ký Trương nhìn lão Lâm, cười nói: "Ngài không nên ra ngoài làm việc, bà ta cũng không nên đi làm, đúng vậy! Ngài muốn yêu bà ta thì trông nom bà ta, hai người ở bên nhau thời thời khắc khắc!"
"Còn nữa." Thư ký Trương cười mỉa mai, lật cổ tay, dùng đầu ngón tay dập điếu thuốc trên bàn: "Nếu trong nhà không tha cho người ngoài, vậy cần giúp việc làm gì, cần bảo vệ làm gì..."
Gân xanh trên trán lão Lâm không ngừng nhảy, không thể nhịn được nữa, quả quyết quát: "Đủ rồi!"
Thư ký Trương rất nghe lời mà dừng lại. Lão Lâm híp mắt nhìn thư ký Trương, nguy hiểm nói: "Làm người, tối ky là lòng tham không đáy.'
Thư ký Trương không tưởng tượng nổi nhìn lão Lâm, nói: "Ngài nói nhiều với tôi như vậy là vì thêm tiên đặt cuộc, muốn lên chức với ngài!"
"Không muốn lên chức thì anh muốn cái gì?"
Chậc! Lúc nào thứ anh ta muốn lại xin người khác?
Thư ký Trương cảm thấy người mình đi theo mấy năm thật thất vọng, còn đặc biệt thấy không đáng giá thay Lâm Hồng Quân, muốn phát tiết một chút cũng không được!
Thư ký Trương phiền não vò đầu, lười nói nhảm với lão Lâm, chuẩn bị đi, ánh mắt nhìn con vịt trên đất mới cảm thấy không đúng. Hình như anh ta... Làm hỏng chuyện Tô Mai giao phói!...
Trời quang, đường dễ đi hơn, mọi người càng bận rộn hơn, người người như biến thành con quay.
Cấy mạ, làm gạch, xây nhà.
Đốn củi, làm đồ dùng.
Đào măng, đào rau củ dại, hái nấm.
Sửa giường, tìm trứng vịt, trứng chim.
Tô Duệ cũng bận bịu.
Cô tìm đầu nguồn khe núi, là một con sông ngầm, chất lượng nước ngọt và trong veo. Hai ngày này cô bận chặt trúc, thông lòng trúc, đào mương chôn xuống đất, dẫn nước vào sân.
Hai đứa bé ở nhà mãi cũng chán, quấn lấy Tô Duệ theo lên núi.
Tô Duệ bận bịu chôn trúc, không chú ý một cái, hai đứa lăn vòng trúc cô làm, chạy xuống núi. Chờ Tô Duệ phát hiện, cô tìm tới theo dấu vết cỏ rơi trên đất.