Chương 62: Nhận nuôi con (1)
Chương 62: Nhận nuôi con (1)Chương 62: Nhận nuôi con (1)
Hai đứa bé đang đứng trước một ngôi nhà ở giữa sườn núi, nói gì đó với một người đàn ông bế đứa trẻ.
Thấy Tô Duệ, Tiểu Hắc Đản giơ tay kêu lên: "Mẹ, mau tới đây, em bé nhà chú Triệu đói bụng đang khóc."
Người đàn ông bế đứa trẻ quay đầu, gương mặt quen thuộc kia làm cho Tô Duệ lập tức nhận ra, là trung đoàn phó Triệu cho cô tiền.
Triệu Khác nhìn Tô Duệ đi tới, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, anh cảm thấy anh tìm được biện pháp giải quyết khốn cảnh trước mắt.
Anh mang đứa trẻ đến trước khi trời tối, xem xét nhà ở, quét dọn vệ sinh, chọn đồ dùng ở chỗ hậu cần rồi mang hai đứa trẻ vào ở.
Bởi vì thẩm tra chính trị của bà vú là chị Hồng còn chưa xong, không thể đi theo.
Hôm nay, kỳ nghỉ của anh đã qua một ngày mà vẫn bị kẹt ở nhà.
Nếu là bình thường, anh không bận việc, sẽ mang hai đứa trẻ tới phòng làm việc, rồi để lính cần vụ Vương Hồng Chí phụ một tay ở bên cạnh không phải là không được.
Vấn đề là, ngày mai anh phải dẫn đội vào núi huấn luyện dã ngoại, Vương Hồng Chí... Anh định dẫn theo để rèn luyện một phen rồi thả người ra ngoài, cho nên tất nhiên anh cũng cần phải đi huấn luyện dã ngoại lần này.
"Đồng chí Tô, tôi có thể làm phiền cô một chuyện không?" Không đợi Tô Duệ đến gần, Triệu Khác đã không kịp chờ đợi mở miệng nói.
Tô Duệ đón lấy Tiểu Hắc Đản nhào tới, gật đầu: "Anh nói đi."
Triệu Khác đưa tay lau nước mắt trên mặt con trai nhỏ, bế lên quơ quơ: "Ngày mai tôi phải dẫn đội vào núi huấn luyện dã ngoại, cô cũng thấy đấy." Anh giơ giơ con trai nhỏ trong ngực: "Đứa nhỏ này vừa tròn một tuổi, đứa lớn trong nhà..." Anh hất cằm chỉ bóng dáng thiếu niên nho nhỏ lộ ra nửa người sau cửa sổ thủy tỉnh mái đông: "Bị thương ở chân, tôi có mời bà vú, nhưng thẩm tra chính trị còn chưa thông qua, tạm thời chưa qua được. Tôi có thể nhờ cô hỗ trợ chăm sóc bọn nhỏ mấy ngày được không?”
Tô Duệ kinh ngạc nhướng mày, từ đầu tới cuối người này không nói đến một câu về vợ, mà lại mang theo hai đứa trẻ không có năng lực tự lo liệu tới theo quân!
"Tiền lương gì đó đều dễ nói." Triệu Khác dừng một chút, tiếp đó bổ sung: "Cô có ý kiến gì cứ nói."
Tô Duệ: ”...'
Cô nhìn giống người có thể chăm sóc trẻ à?
"Đồng chí Triệu, tôi..." Tô Duệ sắp xếp lời nói: "Nói thật, tôi chưa từng chăm sóc ai, anh đừng thấy bên cạnh tôi mang hai đứa bé, là mẹ, đã cho là tôi có thể chăm sóc con thật tốt à."
"Niệm Doanh vừa tới chỗ tôi không lâu, Niệm Huy thì từ nhỏ đến lớn vẫn là mẹ tôi và các chị dâu giúp đỡ." Tô Duệ suy nghĩ: “Anh xem như vậy được không, tôi giới thiệu người cho anh?”
Triệu Khác: "Cô cứ nói."
"Không biết anh có biết tiểu đoàn trưởng Vương của pháo đoàn không?" Tô Duệ thấy Triệu Khác gật đầu, tiếp tục nói: 'Bác Vương và chị Trương Ninh nhà anh ấy cũng theo quân, hai người đều là người cởi mở, hiên hòa, còn đặc biệt thích trẻ con, anh xem cần đi hỏi không?"
"Được! Lát tôi sẽ đi hỏi, nếu họ..."
"Anh yên tâm đi, bác Vương chỉ mong bên cạnh có thêm mấy đứa bé cho náo nhiệt một chút." Tô Duệ cười nói: "Nhà bác ấy ngay phía sau nhà tôi, đi bộ chưa tới mấy bước. Cả ngày tôi và hai đứa trẻ hầu như đều ở nhà họ, anh yên tâm giao con cho bác ấy đi. Nếu bác ấy và chị Trương không giúp được, tôi và Niệm Doanh, Niệm Huy có thể giúp đỡ bất cứ lúc nào."
"Tôi thấy." Triệu Khác cười lắc đầu: "Đồng chí Tô là sợ gánh trách nhiệm nhỉ!"
Gánh trách nhiệm là một mặt, cô còn sợ phiên phức, đứa trẻ bị thương chân còn đỡ, có yêu cầu giúp đỡ thì làm gì cũng được. Đứa trẻ một tuổi ấy à, sức đề kháng yếu, còn không biết biểu đạt yêu cầu và suy nghĩ của mình, nào là lạnh nóng, đói rồi no rồi, hơi không chú ý cũng có thể bị bệnh, đến lúc đó không phải là đến viện chăm sao.
Vậy ai sẽ chăm sóc Niệm Doanh, Niệm Huy?
Còn chuyện công việc của cô còn chưa giải quyết xong, không biết tình huống thư ký Trương như thế nào?
Tô Duệ không thừa nhận cũng không từ chối, mà nhìn hai mắt đỏ oan ức của đứa trẻ, hỏi: 'Chưa ăn sáng à?”"
"Chỉ ăn mấy miếng cháo nhà ăn đưa tới." Triệu Khác thiếu kiên nhãn mà nhìn đứa trẻ kén chọn trong ngực.
"Sao không để sĩ quan hậu cần luộc trứng vịt cho nó?" Bọn họ đã nhặt không ít trứng vịt tươi.
"Luộc thì ngại thịt sống không muốn ăn." Trứng vịt là thịt sống, lại không có dâu mè.
"Có sữa bột gì đó không?" Tô Duệ lại hỏi.
"Có nửa túi." Triệu Khác nói: "Không có nước nóng."
Còn chưa kịp chuẩn bị bếp nồi.
"Buổi sáng tôi đun ấm nước sôi." Tô Duệ vỗ lưng Tiểu Hắc Đản, thả người xuống, đưa tay ra, nói với Triệu Khác: "Tôi bế đứa bé, anh mang theo đồ, cõng đứa lớn nhà anh, theo tôi về nhà một chuyến trước để cho đứa trẻ uống sữa. Ăn no rồi tôi sẽ đưa các anh đến chỗ tiểu đoàn trưởng Vương tìm bác Vương."