[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 63 - Chương 63: Nhận Nuôi Con (2)

Chương 63: Nhận nuôi con (2) Chương 63: Nhận nuôi con (2)Chương 63: Nhận nuôi con (2)

Đứa bé sợ người lạ, không quen biết sẽ không cho bế, hồi đó Triệu Khác vừa về nhà bế nó, nó cũng không cho, lúc bế lên xe còn khóc ở trên xe gần như suốt đường.

Tô Duệ đưa tay, Triệu Khác cho là đứa bé sẽ lắc đầu nằm ở trên vai anh, cho cô cái lưng.

Không ngờ anh thấy Tô Duệ đang chun mũi, vươn tay nhào vào trong ngực cô.

Triệu Khác kinh ngạc nhìn hai tay trống không.

Tô Duệ nhìn em bé ngoan ngoãn nằm ở trước ngực mình, suy đoán: "Hắn là nó thích mùi trên người tôi."

Tiểu Hắc Đản kéo vạt áo Tô Duệ ngửi thử: "Có một chút... Mùi thuốc."

"Chị Hồng có bệnh dạ dày, thường xuyên nấu thuốc bắc uống." Cửa sổ thủy tinh mái đông được mở ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ gầy gò, non nớt của Triệu Cẩn.

"Đó là đứa lớn Triệu Cẩn." Triệu Khác giới thiệu hai đứa trẻ với Tô Duệ: "Đứa nhỏ tên Triệu Du."

Triệu Khác: "Tiểu Cẩn, đây là đồng chí Tô, gọi cô đi."

Ấn tượng đầu tiên Tô Duệ cho Triệu Cẩn là tóc đuôi sam vừa đen vừa dài, vóc dáng thấp hơn ba mình một cái đầu, đôi mắt rất to, con ngươi rất đen, khi bốn mắt nhìn nhau, làm cho người ta trầm tĩnh khó nói.

"Cô Tôi"

Tô Duệ hơi gật đầu.

Triệu Khác giới thiệu Tô Duệ, chỉ Lâm Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản: "Hai người bạn nhỏ này nhỏ hơn con, bạn lớn tên Lâm Niệm Doanh, bạn nhỏ tên Lâm Niệm Huy, tạm thời quân khu chỉ có mấy đứa trẻ các con, sau này sống chung hãy chăm sóc nhau nhiều."

Triệu Cẩn gật đầu với hai đứa bé.

"Anh Triệu Cẩn." Lâm Niệm Doanh ngoan ngoãn gọi.

Tiểu Hắc Đản chạy "bình bịch" đến trước cửa sổ, víu bệ cửa sổ thò đầu nhìn về phía Triệu Cẩn ngồi ở trước bàn, tay cầm bút thép: "Anh đang viết gì vậy?"

"Bài tập thầy giao." Triệu Cẩn nhìn cậu bé, chần chờ trong chớp mắt, kéo ngăn kéo ra, lấy kẹo sữa ra, giơ lên với cậu bé: "Cho em và anh em ăn."

Tiểu Hắc Đản không có hứng thú với bài tập, mấy ngày nay vì viết thư cho bà nội, ông ngoại, cậu, mợ, các anh họ, chị họ, đầu cậu bé sắp trọc rồi.

Ánh mắt dừng lại ở cái kẹo sữa trong chớp mắt, Tiểu Hắc Đản buông tay víu bệ cửa sổ, nghiêng đầu hô với Lâm Niệm Doanh: "Anh, ra ăn kẹo sữa."

Gọi xong, Tiểu Hắc Đản xoay người chạy vào cửa, chạy nhanh tới bên cạnh Triệu Cẩn, kéo túi áo để Triệu Cẩn chia một nửa cho mình.

Lâm Niệm Doanh hơi chần chờ, nhấc chân vào nhà.

Tiểu Hắc Đản liếc Lâm Niệm Doanh, né người tránh ra, bóc kẹo, nhét vào trong miệng, tò mò hỏi Triệu Cẩn: "Sao anh biết anh ấy là anh em?"

Triệu Cẩn đưa một nửa kẹo trong tay cho Lâm Niệm Doanh, trả lời: "Trong tên các em đều có chữ "Niệm", vừa nghe là biết là anh em."

"À" Tiểu Hắc Đản vò giấy gói kẹo trong tay, vốn định vứt trên đất, suy nghĩ rồi vươn tay kín đáo đưa cho Lâm Niệm Doanh, nghiêng đầu nói với Triệu Cẩn: "Trong tên anh với em anh đều có một chữ "Triệu"."

Triệu Cẩn ngơ ngác, không lên tiếng.

Lâm Niệm Doanh nhìn chằm chằm giấy gói kẹo trong tay, suy nghĩ rồi bóc kẹo ra, cắn một phần ba, đưa cho cậu bé.

Tiểu Hắc Đản đưa tay nhận lấy, ném vào trong miệng, lùng bùng nói: "Hẹp hòi!" Lâm Niệm Doanh không để ý tới cậu bé, móc ra một cái bọc nhỏ bọc bằng lá chuối và đưa cho Triệu Cẩn, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Triệu Cẩn, nói: "Là búp trà, đã rửa nước suối, anh mở ra nếm thử một chút, rất ngọt... Chỉ đắng một xíu."

"Bác Trương nói còn chưa chín." Tiểu Hắc Đản ở một bên nói: 'Chờ mấy ngày nó chín thì hái, ăn sẽ ngon hơn.”

Triệu Cẩn thấy sự cẩn thận cùng mong đợi trong mắt Lâm Niệm Doanh, thì mở lá chuối ra, cầm lên một lá chồi xanh vàng đưa vào trong miệng, trong vị ngọt giòn mang vị đắng nhạt nhạt: "Ừm, rất ngon."

Lâm Niệm Doanh kín đáo thở phào nhẹ nhõm, mím môi cười.

Triệu Khác cầm túi đựng sữa bột, sữa mạch nha và hai túi đồ ăn sáng đi tới, xoa đầu Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản, hỏi con trai: "Vừa rồi ba nói chuyện với cô Tô đều nghe thấy chứ?"

Triệu Cẩn biết ba bận, đối với chuyện nhờ người khác nuôi, trước khi tới Triệu Cẩn đã đoán được nên gật đầu: "Con có thể mang bài vở qua không?”

"Đi qua nhìn xem trước rồi nói sau." Triệu Khác nằm rạp người cõng Triệu Cẩn, phất tay nói với hai đứa bé: "Đi thôi, Niệm Doanh đi ở phía sau, đóng cửa giúp chú."

"Dạ." Lâm Niệm Doanh đáp lời, nhưng ánh mắt nhìn đùi phải bó thạch cao ở dưới bàn của Triệu Cẩn trước đó giống Tiểu Hắc Đản, Tiểu Hắc Đản kinh ngạc mà tròn miệng kêu "a”, đi theo sau Triệu Khác, đưa tay sờ thạch cao sần sùi kia, hỏi Triệu Cẩn đang nhìn xuống: "Đây là cái gì? Tại sao phải bọc nó ở trên đùi?"

"Tiểu Hắc Đản, không được sờ." Lâm Niệm Doanh vội vàng kéo tay cậu bé ra: "Đây là thạch cao, là dùng để cố định..."

"Cố định cái gì? Chân à?" Tiểu Hắc Đản nháy đôi mắt đen nhánh, tò mò nói: "Vừa rồi chú Triệu nói chân của anh bị thương, dùng cái này bọc chân sẽ tốt lên sao?" "Không thể." Triệu Cẩn nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Nó chỉ có thể giữ cho chiếc xương chân gấy của anh không bị cong vẹo."

"Gãy!" Tiểu Hắc Đản hít một hơi: "Đau không?”

Lâm Niệm Doanh cũng lo lắng nhìn Triệu Cẩn.
Bình Luận (0)
Comment