[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 540 - Chương 540: Phiếu Lương (2)

Chương 540: Phiếu Lương (2) Chương 540: Phiếu Lương (2)Chương 540: Phiếu Lương (2)

Nói rồi, ông ấy đưa cho Triệu Khác một phong bì: "Ngày mai đưa cho bọn nhỏ nghe, đang tuổi lớn đứng để miệng đói."

Triệu Khác: “Cám ơn chú."

Trưởng xưởng Lý cười rồi đẩy xe quay đầu nói: "Đi nghe, hôm khác gặp."

"Dạt"

Ngày hôm sau đi làm, Triệu Khác đưa phong bì cho Tô Mai: "Hôm qua xưởng trưởng Lý đem tới, trợ cấp phiếu hai tháng trước cho em."

Tô Mai lấy ra và đếm, phiếu ba mươi hai cân lượng thực, phiếu nửa cân thịt, hai cân rưỡi trứng gà, hai cục xà phòng, sáu lạng dầu, hai trăm năm mươi lạng đường, nửa cân bánh ngọt, hai hộp bánh quy, một chai rượu trái cây, một cân rưỡi rau khô, bốn cân rưỡi rau tươi, một cân cá, một cân rưỡi hải sản, một cân rưỡi trái cây tươi và khô, bốn lạng tương, một lạng gia vị, hai lạng đậu phụ, hai trăm năm mươi lạng tỉnh bột, một cân mì, một cân bún, ...

Xem qua thì nhiều lắm nhưng nếu ăn thật thì hai tháng chắc chắn không đủ, nhưng cũng đã tốt lắm lắm, thời buổi này khẩu phần của người lao động chân tay nặng nhọc và quân nhân cao hơn, là hai mươi cân, còn những phần khác lần lượt là 10 cân, mười bốn cân và mười sáu cân, trẻ em bốn cân: "Để lại gia vị và rượu, chia phần còn lại cho ba đứa thằng Cẩn phần như nhau nghe?"

"Ừm"" Triệu Khác đáp: "khoai tây trong nhà đã có Trương Ninh và Thái Gia Vi giúp nghiền bột rồi, có hơn hai trăm năm mươi cân. Anh đã nhờ Vương Tuấn gửi một ít cho đồng đội của anh ở phía bắc Thiểm Tây và Nội Mông Cổ, còn lại để chia cho hai nhà họ, hai nhà đều không lấy. Mấy ngày trước mình cần gấp nguyên liệu, bột khoai tây còn chưa khô, ngày hôm qua Mạnh Tử Hoành đã dành chút thời gian sai người đưa đến nhà nhà họ Lưu, Lưu Văn Hạo nhờ nhân viên tàu mang đến hộ, tính thời gian thì bốn năm ngày nữa sẽ tới nơi." Không chỉ có bột khoai mà còn có các loại nấm, rau rừng, măng khô, gà rừng phơi khô, thỏ và hải sản.

Nhìn vết thương trên con gà rừng và thỏ, không cần hỏi, hẳn là bị Thái Gia Vi săn trên núi.

Hải sản được Trương Hạ Sơn gửi đến, nấm và măng do Trương Ninh hái.

"Tiểu Mai." Triệu Khác lôi ra một lá thư dưới cái bao nặng: "Thư tay của cậu."

Tô Mai mở thư ra, có một xấp phiếu lương thực dày cộp, tất cả đều là do các thây cô và công nhân trong họ gom góp.

Khóe mắt Tô Mai chợt cay, cổ họng ứ nghẹn, theo như cô biết thì tình hình thiên tai ở các nơi ngày càng trở nên nghiêm trọng, giáo viên và học sinh trong trường đã không còn đủ ăn, một tháng giáo viên được 16 cân lương thực. Mỗi bữa bốn lạng thấy nhiều nhưng đa phần là bắp cải, củ cải luộc hoặc khoai tây và khoai lang hấp, mà có khi cả bắp cải và củ cải cũng không ăn được. Ba bữa được cấp cháo ngũ cốc, bốn lạng ngũ cốc nấu thành cháo đặc như hồ, phải dùng thố men cỡ to hay chén sành mới đựng nổi. Ăn thì cảm giác nhiều nhưng chỉ đầy nước, đi vệ sinh hai bận thì bụng cũng đói meo.

"Chúng ta còn trữ ít hạt kê và miến hồi năm ngoái trong hầm nhà mình mà,' Tô Mai sụt sịt: “Anh bảo Mạnh Tử Hoành lấy một ít đưa cho cậu Lưu nghe."

"Được rồi em." Triệu Khác ôm lấy vợ: "Đừng lo mà, ruộng lúa ở nhà có Mạnh Tử Hoành, Vương Tuấn giúp rồi, trên ruộng còn nuôi cá, trở vê có một tháng có thể thu hoạch rồi, nhà mình không lo đói."

"Ừm”" Tô Mai nhấc bột khoai tây rồi gắp thêm một rổ măng khô, rau củ khô và một con gà sấy khô rồi đến lối đi vào bếp: "Anh thu dọn đồ đạc, em đi nấu cơm, ăn xong hãng làm. Ngày mai làm một nồi bánh bao cho mấy đứa Tiểu Hắc Đản đem đi."

Nhắc tới Tiểu Hắc Đản, Triệu Khác nhíu mày: "Gần đây có phải nó gọi cho chú Lưu hả em?" Tô Mai dừng bước liền phản ứng: "Đứa trẻ đó, toàn gọi điện hay viết thư cho chú bọn nó than ăn không đủ."

"Ngày mai em dặn nó nghe."

Không đợi Tô Mai trả lời, liền nhìn thấy bức thư của mẹ, Tiểu Hắc Đản liền biết mình sai: "Con, con chỉ là thuận miệng nói ra thôi, nói là phiếu lương thực mười cân của bộ đội không đủ."

Tô Mai: "Một công nhân bên ngoài cũng mới mười cân lương. Mẹ con đây vẫn là nhà thiết kế trong xưởng sản xuất đồ nội thất, cũng chỉ mười sáu cân một tháng. Mấy đứa mới bây lớn đã không đủ à."

"Thì con ăn nhiều mà." Tiểu Hắc Đản xấu hổ uốn éo người: "Thế, sau này con ăn ít đi."

Tô Mai đau lòng giang tay ôm lấy thằng nhỏ, nói rằng mười cân lương, bốn mươi cân mì và bốn mươi sáu cân gạo thực thụ. Mỗi tháng được lãnh năm cân là tốt lắm lắm, đa phần là khoai tây, khoai lang, ngô cao lương, thịt thì hai cân rưỡi, dầu ba lạng làm sao để đứa trẻ trong quá trình luyện tập không bị đói: "Ăn thế nào thì ăn, ăn chưa no sao luyện tập chứ? Ý của mẹ là nếu thiếu thì nói với mẹ, mẹ sẽ tìm cách, lần sau đừng mách với các chú các ông của con nữa, khẩu phần ăn của mọi người cũng chẳng nhiều, không giống nhà mình canh mười mẫu đất."

Tiểu Hắc Đản dựa vào vai Tô Mai gật đầu: "Lát nữa con sẽ gửi trả xấp phiếu đó chú."

Tô Mai xoa lưng an ủi thằng bé: "Mẹ bảo chú Mạnh của con xuống hầm nhà mình lấy đồ ăn gửi cho họ. Con cứ cầm phiếu, đều là tấm lòng của mọi người, nào vê chia cho anh tư, Anh ba, nhớ cảm ơn nghe."

Tiểu Hắc Đản lại gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment