Chương 542: Lợi Ích (2)
Chương 542: Lợi Ích (2)Chương 542: Lợi Ích (2)
Cố Trọng cười và nói: "Cho tiền thì thím cháu có nhận không?"
Tiền đó ông định làm theo đề nghị của bà cụ, sẽ quyên góp vào Quân đồng tử vào ngày sinh nhật của Niệm Huy để cải thiện lương thực, sẵn tiện cho người gửi hai con dê sang đó.
Tiếp xúc qua mấy ngày, Cố Thanh cũng hiểu được phần nào tính tình của Tô Mai, nghe vậy thì lắc đầu, đặt bức vẽ xuống mở cho ông xem: "Ông ơi, xem bức vẽ mà chú Khác vẽ này, khác gì in đâu, nói gì tỉ lệ, tỷ lệ trên bức vẽ và các thông số cân thuật và kích thước được làm ngay bon.”
Cố Trọng không học phương diện này nên không hiểu được bức vẽ, chỉ nhìn chằm chằm vào dòng mực đen giấy trắng với nét bút uyển chuyển có độ dứt khoát kia: "Tài năng lộ rõ, không thể ngăn cản."
Chẳng trách mọi người thường nói nét chữ nết người, câu này thật giống với cảm giác mà vợ chồng Triệu Khác mang đến cho ông.
"Thím cũng giỏi lắm, tốt nghiệp tiểu học mà có thể hiểu được những bản vẽ chú Khác, hiểu được từng số liệu được chú đánh dấu trên đó, còn lắp ráp đúng từng bước theo ý của chú." Chồng ca vợ hát, khiến Cố Thanh chợt tràn đầy niềm tin về tình yêu.
Cố Trọng nghĩ đến tính khí trầm tĩnh, lễ nghĩa ăn uống thanh nhã của Tô Mai và sự yêu mến của bà cụ dành cho con bé: "Thím cháu... đúng là không phải hạng vừal"
"Tất nhiên rồi ông!" Cố Thanh tự hào nói: "Hôm nay, máy giặt vừa được lắp ráp xong, Tư lệnh Quý ở cạnh nhà thím liền sang thím có thể làm cái máy giặt tự động cắm điện như của R notebook không? Thím ấy chẳng hề từ chối mà nói thẳng là 'không có vật liệu."
"Để làm ra loại bằng gỗ này, thím đã nói nếu vách bên trong, thanh nối và bánh xe hình bát giác được làm bằng kim loại sẽ tốt hơn, có thể tồn tại hơn mười năm."
Cố Trọng đã nghe ra được ý định của Tư lệnh Quý từ sự ngưỡng mộ của cháu trai ông dành cho Tô Mai.
Loại 54 được cải tiến thành loại 58, ông ta dụng lợi từ tay Triệu Khác, bây giờ nhìn thấy máy giặt lại lên kế hoạch rồi.
"Thím từ chối rồi, nói chỉ có thể chơi với gỗ. Ôi! Thím của cháu khiêm tốn quá. Hồi nhỏ cháu chỉ biết nghịch bùn đất, sao không thấy cháu 'chơi' ra tòa thành nhỉ..."
Khi Triệu Khác về đến, Triệu Sâm và Tiểu Du Nhi đang bừng bừng niềm thích thú đạp hai cây cán của máy giặt, giặt ga giặt mền.
"Dùng thế nào?" Triệu Khác quan sát trên dưới: "Có tốn công không?"
Triệu Sâm: "Nhẹ lắm chú, xài rất thích, trong lúc giặt quần áo còn luyện được cơ chân."
Triệu Khác võ vai cậu: "Vậy thì nhờ thím cháu làm một cái khác để trong nhà cho cháu giặt đồ."
"Ba,' Tiểu Du Nhi buông một chân trên cán đạp, chạy tới ôm lấy chân của Triệu Khác: "Ba chuẩn bị quà sinh nhật gì?"
Triệu Khác khều vai nó: "Quân chương, còn con?"
Tiểu Du Nhi sờ vào túi, vẫn còn một viên kẹo, nó không đành mà đảo mắt: "Anh thích ăn thịt, con nhờ mẹ làm giúp thịt khô gửi cho anh ấy."
Tô Mai để sách trên tay xuống, đi ra dọn cơm cho Triệu Khác, nghe vậy liền vươn tay nói: "Đưa tiền nghe."
Tiểu Du Nhi che túi thụt lùi vê phía sau ba: "Sao con phải đưa tiền?"
"Giúp con làm thịt khô, không cần mua thịt sao? Nhà mình hết phiếu thịt rồi, mẹ nghĩ cách tìm người mua, lúc đó giá cao chắc rồi, một đồng nửa cân."
"Vậy, đưa mẹ bao nhiêu?” "Con tính tặng anh bao nhiêu cân thịt khô? Nửa cân thịt làm nhiều nhất được bảy lạng thịt khô."
"Nửa, nửa cân ạ."
"Ít vậy sao em?" Triệu Sâm kinh ngạc nói: 'Uổng công anh đối xử tốt với em thế mà, làm gì cũng muốn đưa em theo chơi."
Tiểu Du Nhi chớp chớp mắt, hoang mang nhìn về phía ba: 'Ít sao ba?"
Triệu Khác xòe năm ngón tay.
Tiểu Du Nhi: "Hai cân rưỡi?"
Triệu Khác lật tay, rồi lại lật ngược lại: "Anh của con còn một nhóm bạn học ở chung nữa cơ, làm sao có thể ăn một mình, bạn bè đều phải chia nhau, anh bốn, Anh ba không chia sao? Anh bốn Anh ba của con còn có một đám bạn..."
Tiểu Du Nhi nghe mà mắt nổi đom đóm, cuối cùng cũng dốc hết những bao lì xì mà bé nhận được ngày hôm qua mới có thể gom đủ tiền thịt cho lắm bạn thế.
Triệu Sâm nghe thấy chú đang lừa Tiểu Du Nhi, kìm không được mà chạy đến góp vui.
Tô Mai đếm số tiền có hai trăm sáu lăm đồng.
"Nhiều vậy à?" Cô thấp giọng hỏi Triệu Khác.
"Một mình ông chú cho năm mươi đồng, bà chú góp thêm mười đồng, một mình Triệu Sâm cho bốn mươi lăm đồng, Cố Miểu ba mươi đồng, mấy anh Cố Ngũ ít nhất năm đồng, em tính thử chắc còn nhiều hơn con số này kìa."
"Tiểu Du Nhi, con nghe chưa, ba con nói không hẳn chỉ nhiều đây thôi, còn thiếu vài cân thịt, lấy thêm đi nghe?”
Tiểu Du Nhi mở chiếc hộp bé đang giấu tiền lì lì: 'Mẹ, thật sự không còn nữa."
Tô Mai lật qua lật lại mấy chiếc ví: "Sao trống hết vậy? Con chó bằng vàng nhỏ mà ông chú tặng con đâu? Với chiếc vương miện bằng ngọc chị Đan Tuyết tặng nữa, ngọc bội mà bà chú, bác Cố Miểu, thím Ngũ thím Bát tặng đâu?" "Tặng người yêu của con rồi." Tiểu Du Nhi tươi cười. ".. người, người yêu!" Tô Mai sững sờ: "Ai?" "Điềm Điêềm'"