Chương 543: Lợi Ích (3)
Chương 543: Lợi Ích (3)Chương 543: Lợi Ích (3)
"Hay lắm," Tô Mai véo vào mặt cu cậu: "tự tìm vợ cho mình rồi kìa."
"Hi hi...
Tô Mai đóng nắp hộp đưa cho nó: "Chắc tiền cũng đưa cả rồi?"
"Dạ, mua thịt cho Điềm Điềm."
sắc mặt Tô Mai có phần không vui: "Đưa bao nhiêu?"
Tiểu Du Nhi đếm ngón tay hồi lâu mà không hiểu.
Triệu Khác võ vai Tô Mai: "Ngày mai anh sẽ nói với Hà Tu Trúc một tiếng."
Tô Mai "ừm' rồi cất tiền.
Trước khi đi ngủ, Triệu Khác thấy Tô Mẫn sắc mặt vẫn có vẻ không vui, liền khều mũi trêu chọc: "Em còn giận sao?”
Tô Mai đặt con số cao trong tay xuống: "Em không giận. Em chỉ đoán, Hà Tu Trúc và vợ anh ấy không biết chuyện này."
"Ừm/' Triệu Khác lên giường ôm cô nàng: "Nếu chỉ là tiền, anh sẽ không nhắc nữa, sợ là mấy đồ trang sức bằng ngọc đó, con nít thì không biết gì, nếu như vô tình để người ta thấy sau này đều là chuyện. Còn đồ đạc trong tay mấy đứa Niệm Huy, nếu có thời gian em hãy hỏi chúng đưa rồi cất đi."
Tô Mai: "Trang sức của mấy đứa nó được tặng đều cất hết trong phòng trẻ em. Chuyện tiên bạc, em sẽ hỏi bọn chúng vào ngày mai xem có cân em giữ giúp không."
Quân đồng tử nhận lương nhiều hơn binh lính bình thường hai đồng, mỗi tháng tám đồng, nếu không tính đồ ăn thức uống thì tám đồng đó đủ tiêu rồi.
Triệu Khác gật đầu: "Nói anh nghe, vừa rồi sao xị mặt thế?"
Tô Mai mím môi, lăn người xuống giường, đưa cho anh một cuộn bản vẽ: "Hồi tối bọn em lắp máy giặt. Tư lệnh Quý trông thấy và mở miệng muốn em làm loại tự động."
Triệu Khác mở bản vẽ ra, phía trên đầu là dòng chữ [Máy giặt hoàn toàn tự động] viết bằng bút chì, nét chữ sắc nét, bên dưới là hình hiệu quả của một chiếc máy giặt hoàn toàn tự động: 'Làm được không anh?”
"Nhà mình không phải là phòng thí nghiệm hay viện nghiên cứu. Chẳng có bất cân máy móc hay khuôn mẫu thì lấy gì làm hả em?"
Nghe thấy giọng điệu của vợ mình không ổn, Triệu Khác đặt bản vẽ xuống, suy nghĩ thêm: "Phía Tư lệnh Quý, em không cần để ý."
Tô Mai thở dài: "Em vốn định nhờ anh tìm người giao bản vẽ này đi kìa. Ông ta đã mở miệng, anh nói xem đưa hay không đưa? Đưa đi, Tư lệnh cả một quân khu như ông ta lại chẳng quan tâm đến dân sinh... Tô Mai nghiến răng: "Em không thích những người lợi dụng như vậy!"
Máy giặt không phải súng, gửi bản vẽ thì sao dùng được, bọn họ cũng chẳng phải không có người.
"Vài hôm nữa chúng ta đi rồi, còn không biết khi nào sẽ trở lại kìa, cả đời có thẻ gặp nhau được mấy lần." Triệu Khác mỉm cười: "Không phải em nói Cố Thanh muốn tạo một chiếc máy giặt hoạt động bằng chân sao, những bản vẽ trước đây cũng đưa nó cả, chuyện này cứ giao cho thằng bé."
Vợ chồng họ không muốn danh lợi, thực ra không quan trọng họ cho ai, chỉ là ngày hôm nay Tư lệnh Quý đã chọc đến tiểu Mail Cũng phải thôi, vừa mở miệng liền bảo muốn khiến người ta cảm thấy khó chịu, với khẩu súng lần trước cũng vậy, lúc đó anh không so đo là vì ông ta có quyên phủ quyết việc sản xuất và thử nghiệm vũ khí.
Buổi trưa ngày hôm sau, dùng xong bữa, Tô Mai nhắc đến chiếc máy giặt đã tháo rời với Tiểu Hắc Đản, Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh: "Bên trong có hướng dẫn lắp đặt, ngũ kim và đồ nghề, các con thử lắp trước xem." Nói rồi Tô Mai quay đi làm công việc.
Cả ba cởi áo khoác quân đội, xắn tay áo, mở bao gói hàng, tìm hướng dẫn lắp đặt, ngũ kim và đồ dùng, phân từng bộ phận một rồi bắt đầu lắp ráp.
Vì đã có kinh nghiệm lắp ráp xe quân đội và tàu hải tặc nên chiếc máy giặt tinh xảo và nhỏ gọn không quá khó nhằn trong tay ba người họ, mất hơn một tiếng đồng hồ đã lắp xong.
"Đi, về thử coi." Triệu Cẩn đẩy ra lối ngoài.
Lâm Niệm Doanh nhìn chằm chằm vào hướng dẫn lắp ráp và thầm tính chi phí vật liệu.
"Em báo với mẹ một tiếng." Tiểu Hắc Đản xoay người chạy vào sau bếp: "Mẹ, bọn con đã lắp xong rồi, anh tư nói về thử xem, bọn con đi nghe."
Tô Mai giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa là bọn nó có tiết học rồi: "Niệm Huy, không có thời gian đâu, cứ để máy giặt ở đấy, mấy đứa nhanh lên lớp đi."
Tiểu Hắc Đản hơi sững sờ, nhìn đồng hồ trên tường, chạy ù ra khỏi bếp: "Đi thôi, sắp muộn rồi."
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh giật mình, bỏ lại máy giặt lao trước mặt cậu bé.
Cả ba tất tả vào lớp ngay trước khi tiếng chuông reo vào học.
Tiểu Hắc Đản võ ngực, nguy hiểm quái
Tên Đôn mập nhìn nó: không mang sách à?
Tiểu Hắc Đản ngại ngùng gãi đầu.
Đôn mập đành đẩy cuốn sách giáo khoa địa lý đến trước mặt cậu bạn.
Giáo viên dạy địa của chúng là một nhà địa chất, dấu chân của thầy đã trải dài khắp đại giang nam bắc, vùng sông núi, cảnh vật bốn mùa từ bao giờ, mọi thứ đều như có sức sống qua lời giảng của thầy. Tiết thứ hai, thứ ba là học thảo dược, thầy họ Cố, thầy dạy, chỉ cần ngoài trời không mưa gió thì thế nào thây cũng mượn xe quân đội đưa các em ra ngoại thành, ra kênh rạch đến ruộng đồng, đồi núi thuộc loại hình vừa chơi vừa học vậy.
Vì vậy, các lớp học của thầy ấy thường được nối với nhau.