Chương 559: Về Đến Nhà (9)
Chương 559: Về Đến Nhà (9)Chương 559: Về Đến Nhà (9)
Cố Đan Tuyết nghe được trố mắt: "Còn có loại người này?"
"Đây là một loại tinh thân tự nguyện hi sinh dâng hiến, thật ra rất nhiều chiến sĩ của chúng ta đều có, chỉ là hầu hết ba quan điểm đều cực kỳ tích cực, có một bầu nhiệt huyết bảo vệ một đất nước rộng 9,6 triệu km vuông và 40 triệu đồng bào. Mà anh ta lại rất có thể đã nuôi một bầy sâu ăn bám hút máu gia đình.
Mạnh Tử Hành: "Có biện pháp uốn nắn không?"
Giang Mãn lắc đầu: "Giữa vợ chồng nếu có một người bình thường thì vẫn được, hai người đều như thế..." Giang Mẫn cảm thán nói: "Tôi chỉ có thể nói con cái bọn họ thật khổi"
Loại người này chẳng những sẽ nghiêm chỉnh bắt buộc mình chịu khổ, còn sẽ bắt buộc con mình cũng như anh ta.
Cái này cũng là câu chuyện phiếm giữa bữa cơm, mọi người nhanh chóng đổi chủ đề, nói đến chuyện Cố Đan Tuyết đi học.
Năm nay cô bé mười hai tuổi, lên năm thứ tư tiểu học.
Hộ khẩu không dời tới, học ở quân đội chỉ xem như thuộc về dự thính, phải đóng thêm hai mao tiền phí dự thính.
Tô Mai cầm tiên đưa Thái Giai Vi: "Còn cần thủ tục gì không?”
"Không cần." Trường học mới mở không cần nhiều thủ tục như vậy, Thái Giai Vi thu tiền, quay đầu nhìn về phía Cố Đan Tuyết: "Sách giáo khoa ở Thủ đô và ở đây hơi khác nhau, có thể theo kịp không?"
Hai năm trước Cố Đan Tuyết bị bệnh liệt giường, không đi đến trường học, Cố Sâm mời gia sư đến dạy, năm nay nhập học miễn cưỡng có thể đuổi theo tiến độ của thầy cô, chỉ là không có thi thử, cô bé cũng không biết trình độ của mình tới mức nào: "Cháu, cháu cũng không biết." Thái Giai Vi nhéo nhéo lông mày: "Ngày mai đến trường học, trước tiên thì làm một bộ bài thi, nếu trượt một trong các môn ngữ văn thì cháu lùi lại một lớp, học năm thứ ba đi."
Cố Đan Tuyết biết thành tích của Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản, cô bé đều lớn hơn bọn họ, nếu học lùi lại một lớp không phải thua Tiểu Hắc Đản một lớp sao?"Không thể tìm giáo viên dạy kèm cho cháu sao? Cháu, cháu có thể bỏ tiền."
Tần Thục Mai: "Tôi tới dạy kèm cho cô bé."
Đối diện với ánh mắt Tô Mai và Thái Giai Vi, Tân Thục Mai buông bắp ngô đang gặm xuống, cầm khăn lau tay, cười nói: "Tôi tốt nghiệp ngành trung văn ở đại học Bắc Kinh, chắc là dạy được cô bé nhỉ?"
Hai người vội vàng nhẹ gật đầu.
"Mẹ" Tô Mai nhích lại gần bà: "Không nghĩ tới mẹ lại lợi hại như vậy! Vậy mẹ có thể dạy con một chút không, con muốn học kiến thức sơ trung."
"Được!" Tần Thục Mai ước gì Tô Mai đi theo bà tăng thêm chút tri thức văn hóa, rút ngắn một chút khoảng cách với con trai bà, bằng cách này, bên này có thể theo kịp mạch suy nghĩ của bên kia.
Đưa Thái Giai Vi và Mạnh Tử Hành đi làm, gạch ngói rơm rạ Tô Mai đặt giúp Giang Mãn đã được các chiến sĩ gánh từng gánh tới.
Một vài người trong số họ đã xây nhà bếp và tường sân cho Tô Mai, tình cờ hai gian phòng nhà Giang Mãn cũng giao cho bọn họ đóng.
Để Giang Mẫn ở nhà tiếp đãi bọn họ, Tô Mai trở về gặp Tần Thục Mai, Cố Đan Tuyết và Tiểu Du Nhi đang ngồi trên ghế trúc ngủ gà ngủ gật, cô lấy chăn đệm đem vào phòng, trải xong giường cho bọn họ: "Mẹ, Đan Tuyết, các người vào nhà ngủ một lát."
Tần Thục Mai gật đầu, dắt Tiểu Du nói: "Đi, đi ngủ trưa với bà nội nào." Ba người đi ngủ, Tô Mai xắn ống tay áo đem hai chậu quần áo lớn đi giặt, giờ khắc này cô đặt biệt nhớ cái máy giặt mà bọn Tiểu Hắc Đản làm.
Triệu Khác mang theo một cái giỏ trúc trở về, Tô Mai đang treo từng chiếc quần áo lên dây phơi.
"Sao lại không chờ anh về rồi giặt?" Triệu Khác buông đồ xuống, nhận lấy quân áo, treo từng cái từng cái lên dây thừng, còn nội y thì Tô Mai bưng đi phơi trên một chiếc giá ở bên cạnh.
Lắc lắc cánh tay, Tô Mai đi đến xem bên trong giỏ trúc có gì, tất cả đều là hải sản, có cá, có cua, tôm to, hàu sống và trai, thả vào trong bồn thì tất cả đều còn sống: "Anh đi ra đảo rồi à?"
"Không có, trên đường trở về gặp được Hướng Thần, hai ngày trước cậu bé nghe người đưa hàng ở trên đảo nói mấy ngày nữa có khả năng chúng ta sẽ trở về, nên dành thời gian bắt những thứ này đưa đến."
"Sao anh không dẫn người ta về ăn bữa cơm chứ?"
"Cậu bé vội vã trở vê đi học mà. Yên tâm đi, không để cậu bé về tay không." Triệu Khác phơi xong chiếc quần áo cuối cùng, đổ nước bên trong chậu lớn, dọn dẹp ván giặt đồ và xà phòng dùng thừa bên cạnh ao: "Chị ba gửi về một gói đường sữa và hai hộp bánh ngọt, anh cho cậu bé hết."
"Vậy à, anh ba và chị ba thế nào? Hai đứa nhỏ thì sao?"
"Đều rất tốt, mỗi người như biến thành người khác, ăn mặc và nói chuyện đều trở nên có ý tứ hơn."